Vu Khiết tức giận cạp một cái vào mu bàn tay của Lục Phong, còn gã chỉ cười khì khì xoa đầu cô mặc kệ cô muốn cấu muốn xé.
“Anh sẽ nhớ mà.”
“Nói láo!” Vu Khiết không tin hô to.
“Thật mà, anh chưa bao giờ lừa dối em hết.” Gã trưng ra vẻ mặt vô tội.
Ánh mắt Vu Khiết bốc hỏa, tức giận không có chỗ trút, tiếp tục cắn lấy tay đối phương.
Lục Phong ôm cô thở dài, “Đừng giận, đừng giận nữa mà bé cưng! Tất cả đều tại em quá mê người khiến anh nhịn không nổi, rõ ràng đây không phải là lỗi của anh.”
Lời bào chữa vô cùng quen thuộc, Vu Khiết tự hỏi loại sự tình này sớm đã thành thói quen rồi hay sao??
“Biến! Tại sao anh không tự đè mình đi?” Vu Khiết náo loạn, nói chuyện đều không dùng đầu óc.
Lục Phong nhìn cô nghiêm túc giải thích, “Không được, anh chỉ muốn đè em mà thôi.”
“Đồ biến thái không biết xấu hổ!” Cô đập vào đầu gã một cái cho bõ tức.
Lục Phong bị đánh cũng không thấy đau, nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng, không quên nhắc nhở, “Bé cưng ngoan, mau ngủ đi nào! Đã hơn một giờ rồi, ngày mai anh còn phải lên đó làm sớm nữa.”
Vu Khiết giằng co một hồi tránh không thoát đành tạm tha cho gã.
Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mỗi lần xong cái việc thân mật kia người này đều nháo không muốn rời xa, nhất định phải ôm cô ngủ.
Trách không được tính tính gã ngày một lưu manh, loại sự tình này sớm trở thành thói quen, đúng là tên đại biến thái không biết xấu hổ!
Trong lòng không ngại chửi trên trời xuống đất nhưng vẫn theo thói quen nằm vào lòng chồng yêu, thầm nghĩ không biết từ khi nào cô lại dung túng gã, cũng không biết từ khi nào bản thân lại biến thành loại người dễ dãi đến như vậy, mặc cho gã khi dễ đến mức náo loạn, cuối cùng lại làm hòa ôm nhau đi ngủ.
Vu Khiết nghĩ một hồi mãi không ra đáp án, hậm hực ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngày hôm sau khi Vu Khiết tỉnh dậy, quả nhiên không thấy Lục Phong đâu, nhớ tới gã nói hôm nay phải đi làm sớm, từ sáu giờ đã rời giường chuẩn bị ra ngoài.
Nghĩ đến công việc Lục Phong đang làm, Vu Khiết chỉ biết thở dài, thầm nghĩ gã xứng đáng! Ai bảo không thèm nghe ý kiến của cô, cứ đâm đầu vào những công việc nguy hiểm không thể lường trước.
Vu Khiết rời giường vệ sinh cá nhân sau đó thay quần áo chuẩn bị đi làm, một tay cài nút một tay chỉnh sửa cổ áo để tiện che đi dấu hôn mờ ám mà gã lưu lại đêm qua.
Nghĩ lại Lục Phong cũng hay thật, đi làm tại công trường gần ba tháng trời, lại còn thi công ngay bên cạnh chỗ làm của cô, vậy mà cũng không nói cho cô biết.
Hèn gì mấy tháng này mỗi tháng đều ngoan ngoãn giao nộp rất nhiều tiền, cuối tuần còn dắt cô đi chơi khắp nơi, gã bảo là làm việc vất vả cũng phải biết dành thời gian cho người mình yêu.
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Cưng Muốn Ly Hôn, truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn , đọc truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn chương mới