Lục Phong vừa đi trong phòng liền có điểm quạnh quẽ, cô thầm nghĩ quả nhiên căn nhà có trống vắng hay không đều không liên quan đến việc nó to hay nhỏ, chủ yếu là sự hiện diện của người quan trọng mà thôi.
Động tác chậm rì rì chuyển từ kênh này sang kênh khác, Vu Khiết cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, kỳ thật nãy giờ còn chưa tới 30 phút.
Trong lòng cô tự dưng có chút loạn, cảm giác bồn chồn không yên, tâm dâng nên một nỗi sợ hãi vô cớ không biết từ đâu mà đến.
Vu Khiết thực sự muốn Lục Phong ở bên cạnh lúc này, không chút nghĩ ngợi cầm di động gọi cho gã hỏi xem mọi chuyện thế nào rồi.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, cô nhổm đầu dậy không kiềm chế được hưng phấn, thầm nghĩ gã quay về thật nhanh!
Vu Khiết chạy tới mở cửa, cả người như bị tạt bởi một thau nước lạnh đông cứng từ trên xuống dưới khiến đôi chân không nhúc nhích nổi.
Ánh mắt Triết Khẩn âm u nhìn cô, lão ta bây giờ đã già hơn trước kia rất nhiều, nhưng sát khí nguy hiểm xung quanh vẫn không hề suy giảm.
Vu Khiết phản ứng có điều kiện bước chân gấp gáp lùi lại muốn đóng cửa, nhưng người bên ngoài thậm chí phản ứng còn nhanh hơn, một chân mạnh mẽ đá văng cánh cửa ra.
Cô sức lực yếu không cách nào chặn được, bị hất té văng ra đất, không may còn chạm phải cạnh bàn khiến phần gáy trở nên đau điếng.
Vu Khiết cố trấn tĩnh bản thân phải thật tỉnh táo, chật vật lồm cồm bò dậy muốn trốn vào phòng ngủ, nhưng người phía sau lại không cho cô trốn thoát, lão ta một tay túm lấy cổ áo, tay khác cầm một chiếc khăn bịt chặt mũi miệng của cô.
Vu Khiết điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Triết Khẩn, vừa nín thở vừa cố bình tĩnh nhớ lại những động tác phòng thân mà Lục Phong từng dạy, nhắm thẳng về phía hạ bộ của lão ta, một phát sút thật mạnh.
“Aaaa!” Triết Khẩn bị đụng trúng bộ phận nhạy cảm liền hét lên đau đớn, lão trừng mắt nhìn Vu Khiết nhân lúc sơ hở muốn trốn thoát, từ phía sau siết chặt gáy cô, sau đó dùng khăn tẩm thuốc mê bịt kín mũi cô một lần nữa, không chừa một khe hở.
Mùi hương tưởng chừng quen thuộc từ nhiều năm về trước cứ thế tràn ngập trong khoang mũi của Vu Khiết, thầm nghĩ bản thân thực sự toang rồi, tình huống này chẳng phải y xì đúc sự kiện lúc đó sao? Người bắt cóc vẫn là Triết Khẩn còn nạn nhân vẫn luôn là cô, có điều bị bắt cóc một lần rồi cũng có tí kinh nghiệm, cô cố nín thở hạn chế hít thêm mùi hương kỳ lạ này.
Mặc dù Vu Khiết cố khống chế bản thân phải nín thở, nhưng dược tính của thuốc mê rất nhanh đã phát tác.
Ban đầu cô còn cố gắng tỉnh táo nhưng dần dà về sau liền mất đi ý thức, cơ thể không chút phản kháng nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích.
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Cưng Muốn Ly Hôn, truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn , đọc truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn chương mới