Lục Cận Ngôn nhớ lại tình cảnh khi Dung Niên phóng vào, rồi suy đoán một chút vị trí camera.
"Đừng lo, từ góc độ này chưa chắc họ đã nhìn thấy." Hắn xoa tóc Dung Niên, nhẹ nhàng nói.
Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng chưa chắc đã không thấy gì hết.
Dung Niên cúi cúi đầu nhỏ, âm thanh rầu rĩ nói: "Thực xin lỗi, đáng lẽ ra lúc vào em nên gõ cửa trước."
Lục Cận Ngôn nghe vậy, không thèm quan tâm trả lời: "Không cần phải xin lỗi, tất cả mọi ngóc ngách trong cái nhà này, chỉ cần em muốn thì đều có thể đi vào."
Đừng nói là không gõ cửa, chỉ cần Dung Niên cảm thấy ở đây vui vẻ, bảo Lục Cận Ngôn phá hết cửa phòng hắn cũng làm."
"Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn cơm chiều."
Đầu bếp trong nhà đều đạt trình độ đỉnh cấp, tuy Lục Cận Ngôn không phải là người miệng lưỡi chi dục*, nhưng nếu hắn đã có khả năng đưa đời sống mình lên tốt nhất, thì không việc gì hắn phải làm khổ chính mình cả.
*Miệng lưỡi chi dục: miệng lưỡi khó chiều
Có đồ ăn ngon lấp đầy bụng, tâm trạng cũng theo đó khá hơn.
Dung Niên ăn nốt cái bánh kem dâu tây cuối cùng bé như lòng bàn tay của đầu bếp tráng miệng làm, cậu vươn tay vỗ vỗ cái bụng xòn xoe, nghe âm thanh "bộp, bộp" phát ra từ chính bụng mình, đôi mắt xinh đẹp của cậu cong thành hình trăng non: "Lục Cận Ngôn! Ngài nhìn bụng của em xem, trông có giống quả dưa hấu không?"
Một bên hỏi, một bên vỗ thêm hai phát nữa, vỗ xong còn nghiêm túc tự đánh giá: " Quả dưa hấu đã chín được tám chín phần."
Lục Cận Ngôn nghe vậy nhướng mày, cố ý nâng cao cái dĩa bít tết vừa cắt xong, hỏi cậu: " Nếu đã chín tám chín phần, vậy thì có cho tôi cắn một miếng không?"
Dung Niên hào phóng vén áo lên thật cao, có ý định mời Lục Cận Ngôn cắn.
Vừa cúi đầu xuống, oa, bụng cậu như vậy là do những dấu hôn.
Những dấu vết mờ ám đó bất ngờ rơi vào mắt Lục Cận Ngôn, làm người đàn ông đang ngồi yết hầu xoắn chặt.
"Khụ."
Lục Cận Ngôn dời ánh mắt, không dám nhìn lại lần hai.
Mỗi lần đều là Dung Niên chủ động lột áo Lục Cận Ngôn nên trong việc này lá gan của cậu luôn rất lớn.
Có lẽ do đi theo Lục Cận Ngôn nên bị nhiễm hành động thường xuyên ngượng ngùng của hắn, hiếm thấy cậu ngoan ngoan đưa tay lên kéo áo xuống.
Ăn cơm xong, ngoài trời cũng đã tối mịt.
Thời gian Dung Niên rời khỏi nhà không sai lắm là gần một ngày.
Vừa rồi Cư Tử Dật nhắn tin qua WeChat, bảo lúc nãy nhận được cuộc gọi từ Dung Trì.
Ở trong điện thoại, anh vô cùng trượng nghĩa nói với Dung Trì rằng Dung Niên đang ở chỗ anh, cậu muốn trở về muộn một chút.
Bởi vì ép buộc Dung Niên đi xem mắt nên trong lòng Dung Trì vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Cho nên, sau khi Dung Niên đi xem mắt xong không về nhà ngay mà lại đến nhà Cư Tử Dật, anh không hề ngoài ý muốn chút nào, chỉ dặn dò đến tối đưa Dung Niên về, ngược lại không nói thêm cái gì nữa.
"Niên Niên! Để tôi đưa em về."
Lục Cận Ngôn nhìn Dung Niên cúi đầu nhắn tin với Cư Tư Dật, tuy rằng hắn rất tiếc nhưng hắn vẫn biết rõ mình không có khả năng giữ cậu ở lại.
Dung Niên đóng khung đối thoại của cậu và Cư Tử Dật rồi đứng lên.
Trên người cậu đang mặc một bộ quần áo mới tinh, lúc sắp chuẩn bị ăn cơm, là Lục Cận Ngôn gọi người mua cho cậu.
Tuy rằng là của người khác mua, nhưng là người đó đến tiệm rồi chụp lại đống quần áo cho Lục Cận Ngôn để hắn tự mình chọn.
Ánh mắt hắn rất tốt, căn số đo cho Dung Niên vô cùng chuẩn.
Vì vậy lúc mua về, Dung Niên mặc lên trông đẹp như hắn mong đợi.
"Lục Cận Ngôn! Ngài đưa em đến trung tâm thành phố là được rồi."
Dung Niên đứng dậy rồi túm lấy áo hắn, cả hai sóng vai cùng đi: "Cư Cư sẽ ở đó chờ em."
Lục Cận Ngôn "Ừ!" một tiếng.
Không lâu sau, xe di chuyển đến trung tâm thành phố.
Lúc Dung Niên xuống xe, trong đầu cậu lại hiện lên những điều được viết trong bách khoa toàn thư sinh lý của người cá...!
Cậu muốn tìm cơ hội, mỗi ngày phải thân mật được với Lục Cận Ngôn.
"Lục Cận Ngôn! Ngay mai bọn em phải thi cuối kỳ rồi!" Dung Niên lơ đãng thốt ra một câu.
Lục Cận Ngôn không hiểu ý của cậu, chỉ nhìn chằm chằm Dung Niên, ý chờ cậu tiếp tục nói.
Dung Niên lặng lẽ nắm chặt bàn tay, thử thăm dò: "Chờ thi xong, bọn em sẽ được nghỉ hè."
Lục Cận Ngôn vẫn như cũ không hiểu ám chỉ của cậu.
Dung Niên vẫn không ngừng cố gắng: " Lúc đó! Công ti của ngài có tuyển thực tập sinh không?"
Lục Cận Ngôn: "...."
Tuyển thì có tuyển.
Nhưng về phương diện hoá học với vật lý, hắn sợ không có cách nào tuyển được.
Đối diện với ánh mắt sáng như sao của Dung Niên, Lục Cận Ngôn cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của cậu.
Hoá ra bé con định đi làm trong kì nghỉ hè.
"Niên Niên!" Lục Cận Ngôn vô tình phá vỡ kế hoạch của Dung Niên: " Cho dù công ti bọn tôi có nhận người đi chăng nữa thì...!anh của em, chưa chắc đã cho phép em tới nơi của tôi làm việc."
Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ, không hé răng.
Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, hắn duỗi tay xoa xoa đầu cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan, truyện Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan , đọc truyện Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan full , Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan full , Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan chương mới