Chuyện đã xảy ra, Hàn Bùi Vân cũng không trách ai hết, cô chỉ hận đôi tay này không có nghị lực mà thôi.
Vì để tạo cảm xúc tốt khi gõ chữ, cho nên cô không cắt móng tay, lúc này, Hàn Bùi Vân nhìn đầu ngón tay mượt mà của mình, bắt đầu hoài nghi mục đích làm như vậy, đơn giản là để tạo cảm xúc tốt khi gõ chữ hay tận sâu thẳm trong nội tâm vẫn mong đôi tay này có thể làm gì khác?
Hàn Bùi Vân đang sâu sắc suy ngẫm về hành vi không tốt của mình, thì Cố Cảnh Hàm đang nằm nghiêng bên cô đổi tư thế, xoay người đè lên đùi cô.
Một cảm giác vi diệu đến từ dây thần kinh nhạy cảm ở chân cô, khi Hàn Bùi Vân nghĩ đến chuyện tối qua có thể mình đã làm, tâm trạng của cô chỉ có thể dùng từ tuyệt vọng để hình dung.
Cô bám vào giường bắt chước một con ốc sên, từng chút một di chuyển về phía giường, một nửa cơ thể đã nghiêng ra khỏi giường, nửa còn lại vẫn bị Cố Cảnh Hàm đè ở phía dưới.
Hàn Bùi Vân không dám đánh thức cô ấy, trong lòng đang than phiền, cô không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào, sau này sẽ đối mặt với cô ấy như thế nào.
Nằm bên giường lo lắng, ánh mắt rơi vào chiếc đồng hồ điện tử cạnh giường.
Đã 11 giờ rồi à?
Hàn Bùi Vân nhớ đến 8 giờ An Ca sẽ phải đi nhà trẻ, cô thầm hét trong đầu không xong rồi, vươn tay với lấy chiếc điện thoại di động trên mặt đất, kết quả là cơ thể mất thăng bằng, ngã khỏi giường.
Cô đưa tay đến vị trí bên cạnh, trống rỗng không có người, nhưng vẫn còn hơi ấm của đối phương, giống như vừa mới rời đi.
Hàn Bùi Vân đập mông xuống đất, đau nhưng không dám kêu lên tiếng, cô đỡ mép giường, khóc không ra nước mắt mà che mông lại, từ từ ngồi dậy.
Cố Cảnh Hàm nghe được tiếng động, vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía giường.
Hàn Bùi Vân nhăn mặt đứng dậy, trên người chỉ mặc một chiếc qu@n lót, Cố Cảnh Hàm bỗng nhiên thấy cơ thể tr@n trụi ở trước mặt mình, xém tí chột mắt.
Hàn Bùi Vân không biết Cố Cảnh Hàm đã tỉnh, một tay xoa cái mông đau nhức, một tay cầm lấy điện thoại di động.
Cố Cảnh Hàm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hàn Bùi Vân.
Đêm qua không nhìn kỹ thân thể của cô ấy nên cũng không nhớ nó thế nào, sau đó thì người nằm trong chăn cho nên cũng không thấy. Hàn Bùi Vân thường mặc quần áo rộng, nên khó nhìn ra được dưới lớp quần áo kia lại là thân hình tuyệt vời. Trước kia khi có thời gian rảnh, Cố Cảnh Hàm cũng có đi tập gym, nhưng nhìn thấy thân hình đường cong nét nào ra nét đó của Hàn Bùi Vân, thì hẳn phải mất nhiều năm mới tập ra được như thế.
Cố Cảnh Hàm hối hận khi tối hôm qua không chạm vào cơ bụng của cô ấy, cũng như mấy chỗ khác.
Nếu không sờ được thì thôi đành nhìn thêm mấy cái nữa vậy, Cố Cảnh Hàm chưa nhìn đủ thì Hàn Bùi Vân đột nhiên hắt hơi một cái.
"Phốc." Cố Cảnh Hàm nhịn không được, bị cái hắt hơi trẻ con của cô ấy là cho bật cười.
Hàn Bùi Vân sợ đến không dám thở, khi điện thoại mở ra, hiển thị có rất nhiều tin nhắn được gửi đến, cô cũng không thèm đọc một cái tin nhắn nào, cứng đờ quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Cảnh Hàm.
"Chào buổi..." Cố Cảnh Hàm nghĩ mình không biết nên nói gì nên chỉ nói chào buổi sáng.
Hàn Bùi Vân khựng lại một giây, hận việc ra khỏi giường đầu tiên chính là tìm điện thoại di động thay vì chạy đi mặc quần áo.
Sau đó, Cố Cảnh Hàm nhìn thấy cô lao vào phòng tắm như một cơn gió.
Đây không phải là một cơn gió bình thường mà là một cơn lốc.
Trong miệng Cố Cảnh Hàm còn chữ "Sáng" chưa nói xong, nhưng Hàn Bùi Vân đã không còn ở trước mắt cô, có lẽ là đang ngượng ngùng.
Cô tìm thấy điện thoại di động của mình, hình như tối hôm qua cô đã vô tình tắt sau khi nhận cuộc gọi của dì Vương, chỉ mở máy được vài phút, dì Vương lại gọi đến.
"Cuối cùng cũng gọi được..." Dì Vương lo lắng nói.
Cố Cảnh Hàm hít một hơi, nghĩ tới Lịch Lịch đã xảy ra chuyện gì: "Sao vậy?"
Dì Vương lo lắng gần chết: "An Ca nói phải đi nhà trẻ, nhưng nếu tôi đưa con bé thì chỉ có mỗi Lịch Lịch ở trong phòng bệnh, hẳn là không được rồi. Tôi không có số điện thoại của cô Hàn, gọi điện thoại cho cô mà mãi vẫn không được, bây giờ đã 11 giờ rồi, phải làm sao đây?"
"Vậy thôi khỏi đưa đi, để An Ca xin nghỉ một ngày, để hai đứa chơi với nhau, tôi với mẹ con bé chiều sẽ qua đó."
Dì Vương nghe được điều gì đó trong lời Cố Cảnh Hàm, tinh thần ăn dưa lại trỗi dậy: "Cô chủ, tối qua cô ở cùng cô Hàn à?"
Cố Cảnh Hàm nhấc chăn lên, nhặt chiếc khăn tắm lúc ngủ ném xuống đất, quấn lại, hào phóng thừa nhận: "Ừm, uống quá nhiều nên tôi ngủ ở nhà cô ấy."
"Vậy thì..." Dì Vương vô thức bóc một nắm hạt dưa, "Tôi thấy quan hệ của cô với cô Hàn tốt thật đó, sao trước kia chưa từng gặp cô ấy?"
"Chúng tôi mới quen biết nhau không bao lâu, nhất kiến như cố." Cố Cảnh Hàm tìm được kính ở trên sô pha trong phòng khách, tính ra thì cô cận cũng không nặng lắm, nhưng chưa từng có ý định đi phẫu thuật, lại nhớ tới tối hôm qua Khóc Nhè lúc hôn cô gỡ kính xuống, cảm thấy hơi dư thừa, đột nhiên không muốn mang kính nữa.
Vừa cúp điện thoại của Dì Vương, thì Chu Cần đã gọi điện thoại đến, hỏi cô sao hôm nay không đến công ty.
"Chu Cần, tôi muốn chuyển nơi làm việc ở phòng bệnh Lịch Lịch. Các cuộc họp hàng ngày của công ty sẽ do phó tổng chủ trì, họp quan trọng hay gặp khách hàng thì tôi sẽ tự đến công ty, cô thấy có khả thi không?"
Chu Cần cảm thấy Cố Cảnh Hàm lại có loại suy nghĩ này thật đáng sợ: "Sáng nay cô không đến công ty, phó tổng chủ trì cuộc họp thường kỳ, là do cô không thấy ấy chứ, các trưởng phòng đều có ý kiến với anh ta, không khí vô cùng căng thẳng."
Cố Cảnh Hàm lại hỏi: "Vậy cô cảm thấy không được à?"
Chu Cần không muốn nói dối: "Cố tổng, tôi có thể nói... không thể không?"
Cố Cảnh Hàm không cùng cô ấy thảo luận nữa mà nói bằng giọng quả quyết: "Tôi sợ có một số việc tôi mà không làm e rằng sẽ muộn, cô hiểu chứ?"
"Tôi hiểu rồi Cố tổng, tôi sẽ sắp xếp." Chu Cần đại khái có thể đoán trước được sau này mình sẽ phải đi lại giữa công ty và bệnh viện, nhưng có cách nào khác đâu? Cô biết Cố Cảnh Hàm muốn dành nhiều thời gian hơn cho con, sếp lớn có tình mẹ con vẫn rất đáng quý, cô cần thiết phải phối hợp.
Sau khi nói chuyện với Chu Cần xong, cô phát hiện tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng, Cố Cảnh Hàm không thích mặc bộ quần áo bẩn của ngày hôm qua, trên người có mùi rượu, cô đi tới xin Hàn Bùi Vân một ít quần áo, bảo cô ấy ra xem thử có bộ quần áo nào hợp với cô hay không.
Hàn Bùi Vân ngơ ngác đứng trước gương phòng tắm, cô vẫn không thể tiếp nhận chuyện xảy ra với Cố Cảnh Hàm, cô không nhớ được gì cả, sao lại đi đến mức này.
Nếu vừa rồi nghe không lầm, có phải Cố Cảnh Hàm đang nói chào buổi sáng với cô không? Ý cô ấy là cô ấy không nhớ hay không quan tâm đ ến chuyện xảy ra tối qua?
Cô tin gái thẳng không quan tâm đ ến việc ôm hôn, nhưng lần này thì đi quá xa rồi, cô sợ Cố Cảnh Hàm sẽ vì thế mà chán ghét cô.
Có người gõ cửa toilet hai lần, Hàn Bùi Vân giật mình, vội vàng mặc quần áo chuẩn bị đến bệnh viện tìm An Ca.
Nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt của Hàn Bùi Vân xuyên qua cánh cửa kính mờ, Cố Cảnh Hàm biết cô ấy đang lo lắng gì, bảo cô ấy bình tĩnh lại: "Khóc Nhè, tôi nói với dì Vương rồi, hôm nay An Ca không cần đi nhà trẻ, không phải nói muốn mang bọn nhỏ đi xem phim à? Chiều nay đi chứ?"
Hàn Bùi Vân đã mặc quần áo chỉnh tề, chậm rãi mở cửa, nhìn thấy Cố Cảnh Hàm ở cửa chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cô quay mặt đi vào phòng ngủ.
Làm sao có thể để con không đi học được? Cô là người lớn, sao có thể dung túng cho hành vi trốn học này được chứ?
Nếu là như lúc trước thì Hàn Bùi Vân đã sớm trách mắng người này, cô mới chính là mẹ của An Ca, Cố Móng Heo thế mà lại dám tự quyết định, to gan đấy.
Nhưng một khi đã mắc phải sai lầm, cô đã không còn tư cách hung dữ với người ta.
"Được rồi." Cô ủ rũ nói, ở trong tủ quần áo tìm một cái áo hoodie đưa cho cô ấy.
Hàn Bùi Vân Phương trước đó đã chỉ trích nàng, nàng là mẹ của An Ca, nhưng Cố Hòa Tử lại dám tự mình quyết định, thật đáng xấu hổ.
Cố Cảnh Hàm ướm thử nó lên trên người, hình như là quần áo của nam giới, rất to rộng: "Cô mặc đồ nam à?"
Hàn Bùi Vân theo bản năng bào chữa, sẵn tiện giễu cợt Cố Cảnh Hàm: "Cô thì biết cái gì... Đây là một nhãn hiệu thời trang chỉ bán quần áo nam, tôi thích mẫu này..."
Nói được một nửa, cô mới phát hiện bản thân đang là kẻ có tội, im lặng là vàng, liền ngậm miệng ném chiếc quần jean cho Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm xòe quần, duỗi thẳng chân ra vẻ: "Không được, cái quần này quá ngắn."
"Cái này vốn là quần 9 tấc mà." Hàn Bùi Vân bất đắc dĩ nói, cô phải cẩn trọng trong lời nói mới được.
"Này chẳng khác gì quần lửng hết." Trời sắp vào đông rồi, không thể mặc quần ngắn như thế.
Nhưng câu từ đi vào trong tai Hàn Bùi Vân thì ý của Cố Cảnh Hàm chính là đang ẩn dụ nói chân dài, có câu nói nghẹn lại ở cổ.
Chân tôi ngắn, quần tôi chỉ cần dài đến thế, cô thích mặc thì mặc không thích thì thôi.
Hé miệng th ở dốc nhưng không nói ra, vẫn giữ thái độ tốt mà đi kiếm tiếp, cuối cùng tìm thấy một chiếc quần thể thao vứt trong góc, bị cô lãng quên vì ống quần dài.
"Không được." Cố Cảnh Hàm lại nói, "Cái quần này mặc với cái áo này kỳ lắm."
Hàn Bùi Vân lục tung cả tủ quần áo mới tìm ra được cái quần cho Cố Móng Heo bận vừa, thế mà lại bị chê, lương tâm người này không đau à?
Cố Cảnh Hàm từ trong đống quần áo lôi ra một chiếc quần jean dài hơn một chút, tự mình gật đầu: "Này còn được."
Hàn Bùi Vân bực mình đến thở không thông, nếu cô có năng lực thế sao không tự mình tìm đi hả? Nãy giờ làm cái quái gì thế? Không biết thời gian quý giá lắm sao?
Phải bình tĩnh lại, cười khẽ: "Cô nói được thì là được."
Cố Cảnh Hàm nhẹ nhướng mày: "A?"
"Gì nữa?" Hàn Bùi Vân vẫn duy trì nụ cười, nụ cười chưa mất đi lương thiện.
Cái kiểu cười giả lả này Cố Cảnh Hàm thấy rất nhiều ở trung tâm thương mại, nhưng cô không vạch trần Hàn Bùi Vân, tiếp tục làm phiền tiếp: "Tôi còn muốn nội y nữa, còn đang ở trần ở trụi nè."
Hàn Bùi Vân ước gì Cố Cảnh Hàm mau chóng mặc xong quần áo, hai tay dâng lên một bộ nội y ngay: "Đây, mới đấy."
Cố Cảnh Hàm cầm áo ngực trêu chọc cô: "Của cô nhỏ hơn tôi, tôi mặc vừa sao?"
Hàn Bùi Vân vẫn đang cười, nhưng không nuốt được cục tức này, thế là đánh nhẹ đối phương một cái: "Cô cũng đâu có lớn."
Cô không chắc là có sờ qua chưa, nhưng nhìn thì có nhìn rồi.
Hàn Bùi Vân hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải thật ôn nhu, thản nhiên cười: "Máy nước nóng vẫn còn bật, nếu cô muốn tắm thì đi tắm đi."
Cố Cảnh Hàm đang muốn mặc quần áo, lại thấy Hàn Bùi Vân không có ý định rời đi, cùng cô ấy nói thêm một chút: "Không cần, tối hôm qua tôi đã tắm rồi."
Hàn Bùi Vân tựa hồ hiểu được cái gì, mần xong thì chỗ nào đó dính nhớp, cần phải tắm rửa.
"Cho nên...."
Nếu Cố Cảnh Hàm còn tỉnh táo để đi tắm, vậy chắc chắn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng người này lại không nhắc đến, cũng không tức giận, Hàn Bùi Vân lấy hết can đảm hỏi một câu.
"Cô có nhớ chuyện xảy ra tối qua không?"
Cố Cảnh Hàm sửng sốt một chút, nghi hoặc chớp mắt, sau đó nghĩ tới chuyện Khóc Nhè nói là chắc cô ấy gặp ác mộng rồi khóc bù lu bù loa.
"Thế sao lại không cản tôi?" Hàn Bùi Vân cho rằng chuyện này có thể cứu vãn được.
Cố Cảnh Hàm vội vàng nói: "Tôi có mà, tôi ôm cô từ phía sau, lúc đó không phải cô dễ chịu hơn sao?"
Thấy Hàn Bùi Vân im lặng, Cố Cảnh Hàm thở dài, tỏ vẻ hiểu tâm tình của cô ấy: "Nếu cô để ý thì cứ coi như tôi không nhớ."
Suy cho cùng thì ai mà không có lòng tự trọng? Cũng giống như lần trước cô bị bệnh rồi khóc lóc thảm thiết trước mặt Hàn Bùi Vân, sau đó nghĩ lại thấy thật đáng sợ.
"Không phải..." Hàn Bùi Vân một bụng bối rối, lại muốn né tránh, "Cô đói chưa? Tôi đi nấu đồ ăn."
Hàn Bùi Vân đang ở trong bếp nấu sủi cảo đông lạnh, cô nhớ đến biểu cảm cùng với giọng điệu vừa rồi của Cố Cảnh Hàm.
Tại sao lại thở dài?
Tại sao cô ấy lại nói vậy, nếu để ý... thì không cần phải nhớ?
Có phải trong mắt Cố Cảnh Hàm, bản thân cô là người tuỳ tiện vô trách nhiệm hay không? Sao làm như là cô bắt nạt cô ấy vậy?
Nhưng có vẻ như... cô đã bắt nạt người ta.
Đang yên đang lành làm gái thẳng, rồi bỗng dưng bị cô làm thế, nếu cô vờ như chưa có gì xảy ra, chẳng khác nào là cầm thú sao!
Cố Cảnh Hàm đang ngồi ở bàn ăn chờ, từ tối qua đến sáng nay cô đều chưa ăn gì, rất đói, nhìn thấy sủi cảo Hàn Bùi Vân mang đến, cô nóng lòng muốn múc một cái.
"Ăn từ từ thôi, kẻo bỏng." Hàn Bùi Vân thấy cô ấy không cắn được, thế là cầm cái thìa trong tay cô ấy, thổi thổi miếng sủi cảo, sau đó mới đưa tới miệng cô ấy.
Cố Cảnh Hàm nhai sủi cảo nóng ấm trong miệng, có chút khó hiểu mà nhìn Hàn Bùi Vân, trước kia muốn Khóc Nhè lột tôm cho cô còn phải xin xỏ, bây giờ thế mà lại thổi sủi cảo rồi đút cho ăn.
Chắc chắn có chuyện không ổn.
"Thật ra...." Hàn Bùi Vân cầm muỗng, lại thổi một cái sủi cảo đút cho Cố Cảnh Hàm, "Tối hôm qua, chúng ta đều uống quá nhiều."
"Ừ, ừ."
"Tôi không cố ý."
Khóc chỉ là để trút bỏ nỗi buồn, làm sao có thể kiềm chế được nỗi đau khi nó ập đến?
Cố Cảnh Hàm an ủi cô: "Chuyện này không có ai cố ý gì hết."