Bình tĩnh đổ lại bột cà phê đã xay vào trong bình, Yến Hoài lấy trong tủ túi cà phê hòa tan mà Ninh Sơ mua trước đó, xé một gói, đổ vào cốc nước ấm mà khuấy bừa bãi, sau đó cầm cốc đi ra, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn cà phê trước mặt Bạch Tinh Lan.
Động tác nước chảy mây trôi, rất mượt mà, một chút cũng không giả trân.
Bạch Tinh Lan nhìn lớp bột màu nâu đen chưa tan cùng màu chất lỏng nhàn nhạt trong cốc, cười nhạt một tiếng. Trong lòng tràn ngập sương mù bởi câu nói của Ninh Sơ 'đừng đùa kiểu đấy ' mà càng trở nên dày đặc hơn.
Cậu ta cùng Yến Hoài đối mặt. Cả hai bên đều biết rõ suy nghĩ của nhau, không cần phải che giấu. Một bên mắt sắc như dao cùng một đáy mắt ngập tràn băng giá, thân thiện cùng đối lập mãnh liệt toả ra ác ý đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Vẫn tiếp tục ở trước mặt Ninh Sơ mà giả vở ôn hoà nhã nhặn, nhưng Yến Hoài biết chính mình không có cái gọi là thiện ý lòng thành, cái này cũng có nhiều người xung quanh anh biết, vì vậy anh tự động rõ ràng cho Bạch Tinh Lan - người dám trưng ra loại ánh mắt như vậy trước mặt anh một loại thiếu 'thiện ý lòng thành' kia.
Anh mặt không đổi sắc mà móc di động ra, nhắn tin cho Từ Vi: Tra xem Ninh Sơ ở đoàn phim với tân đạo diễn là như thế nào, người họ Bạch..
Nghĩ ngợi một lúc, lại bổ sung thêm: Đừng để Ninh Sơ biết.
Mà con người đang ở trong tâm bão cũng không nhận thấy từng đợt sóng ngầm đang âm thầm kích động. Nhịp tim của Ninh Sơ hỗn loạn một hồi, adrenaline* cũng giảm dần, thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng, nhưng sắc mặt vẫn kém hẳn đi.
(*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. Quá trình này xảy ra tương đối nhanh chóng, trong vòng 2 đến 3 phút của sự kiện căng thẳng đang gặp phải. Khi tình trạng căng thẳng kết thúc, xung thần kinh đến tuyến thượng thận bị hạ xuống, có nghĩa là tuyến thượng thận ngừng sản xuất adrenaline.)
Yến Hoài sờ trán hắn, liếc nhìn thứ đang cầm trên tay: "Có sao không? Bị choáng mà vẫn chơi điện thoại? Thứ gì quan trọng như thế nào mà nhất định phải xem cho bằng được?"
Nghe như có chút quan tâm, nhưng ngữ khí đặc biệt nghiêm khắc.
Ninh Sơ đầu óc choáng váng, không quay đầu lại được. Hắn bị cảm giác quen thuộc này gây chấn động. Tức khắc giống như quay lại thời gian trung học. Cái cảm giác bị học trưởng theo đuổi, chăm sóc tới tay mà quản thúc tiểu học đệ. Có chút chột dạ mà đẩy điện thoại đặt sang một bên, dùng ngón tay đẩy nó ra xa hơn.
Có chút đáng yêu, khóe miệng Yến Hoài hơi cong lên.
"Không nên chơi nữa..."
Bạch Tinh Lan: "..."
Trên mặt thần sắc âm u vài phần, cậu ta cười nói với vẻ châm chọc được che giấu kỹ càng: "Anh đây thật sự rất săn sóc. Tôi đang nghĩ liệu anh có khi nào anh thật sự sẽ đạt giải thưởng láng giềng xuất sắc của Trung Quốc."
Nhưng việc làm sắc mặt cậu càng thêm u ám như than đen chì, chính là Yến Hoài không có phô ra công phu bản lĩnh âm dương quái khí của mình, cũng không có thời gian quan tâm đến cậu ta, thậm chí coi như điếc chưa nghe thấy gì, anh trực tiếp coi cậu ta như không khí, vẻ mặt bình tĩnh đặt tay lên cổ Ninh Sơ. Chạm nhẹ lên động mạch cổ, sau đó quay người đi vào bếp mày mò cái gì đó một ánh mắt cũng không chừa lại cho cậu.
Tám phần là kiếm chút canh nóng hoặc thứ nước uống có vị ngọt. Mấy ngày nay Ninh Sơ đều đã quen. Hắn đặc biệt dễ bị hạ đường huyết khi bị cảm lạnh hay bị sốt. Hắn luôn cần dùng một số đồ ngọt hay như chocolate, nhưng hắn lại không thích nhai khi không có tâm trạng. Sau khi bị Yến Hoài phát hiện ra điểm này, liền biến hoá mọi thứ chất lỏng có thể uống được cho hắn.
Nhưng sau ngắm nhìn hồi lâu, hắn bắt đầu cảm thấy dáng vẻ cúi đầu làm việc nghiêm túc của Yến Hoài rất thuận mắt, rất đẹp trai.
Nhưng chỉ phút chốc, hắn liền thu hồi sự chú ý của mình, Ninh Sơ chợt nhận ra rằng hơi thở của người bên cạnh dường như có chút nặng nề hơn.
Hắn quay đầu lại, đối phương kia sắc mặt khó cơi, đôi môi mím lại thành một đường thẳng tắp, ngay cả khí chất dường như cũng có chút thay đổi, không giống như ánh nắng mặt trời hàng ngày, nhiều hơn là sự u ám không che giấu, lồng ngực nhấp nhô, như là đang cố gắng đè một số cảm xúc.
Ninh Sơ hoài nghi gọi cậu ta, "Đạo diễn Bạch? Cậu không thoải mái sao?"
Người bên kia dường như bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: "A? Không ... Chỉ là, tớ nghĩ hôm nay tớ không nên tới đây."
Phát biểu này là ý tứ gì?
Yến Hoài vẫn còn đang lộn xộn sau bếp, các đốt ngón tay của anh gần như bị bóp nát: Chết tiệt, thật là khốn nạn!
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Ninh Sơ càng thêm bối rối. Cho dù mối quan hệ của hắn với Yến Hoài vẫn chưa rõ ràng, nhưng cũng chỉ là bạn bè tới thăm bệnh, hơn nữa mới đến không được bao lâu. Từ bao giờ lại trở nên đáng thương như vậy?
Hắn mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng đầu óc choáng váng, không hiểu ra vấn đề gì, hắn chỉ nhìn cậu khô khốc rồi cười hai tiếng.
Sau đó lại ngày càng trở nên xấu hổ hơn.
Không biết tại sao, khi cùng Bạch Tinh Lan tán gẫu thời trung học, bầu không khí cũng không có xấu hổ như lúc này, nhưng chỉ sau vài năm, hắn như thế này lại có chút bài xích khi ngồi chung với người này.
"Uống một chút đi." Yến Hoài đã kịp thời đến giải cứu hắn, đem thành cốc áp lên môi hắn.
Nhấp được vài ngụm, điện thoại lại đột nhiên rung lên. Lúc đó, hắn như nghĩ rằng Bạch Tinh Lan lại sắp đưa ra một phát biểu đáng kinh ngạc nào đó. Cầm lên nhìn qua, thì ra là Vương tổng gọi tới.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đặt cốc nước lên bàn cà phê, mỉm cười nhìn hai người đang một đứng một ngồi ra hiệu: "Tớ vào trong tiếp lãnh đạo, hai người cứ tự nhiên."
Cuối cùng thì hắn cũng có thể thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này. Không thèm quan tâm đến hai người đàn ông ngốc nghếch này mà trốn vào phòng ngủ.
"Vương tổng có chuyện gì không?"
"Ninh Sơ, cậu khá hơn chưa?"
"Cũng tốt hơn nhiều, chỉ là cảm lạnh một chút, không có vấn đề lớn."
"Được, không sao, sẽ có một bữa tiệc thân mật vào tối ngày mai. Nó được tổ chức bởi một công ty mới trong ngành. Tôi và Đường Ân đều phải đi, cậu cũng không ngoại lệ." Ngữ khí của Vương Huyền không thể cho phép hắn từ chối.
Hắn cảm thấy hơi bối rối. Nhưng thực tế con người này hắn có thể còn chút niềm tin. Không giống như một số ông chủ của các công ty giải trí khác lần lượt đều thích dẫn mối nghệ sĩ, người này lại rất nhiệt tình mà đem lại tự do cũng như dành cho nghệ sĩ của công ty mình quyền tự do lựa chọn tuyệt đối.
Nghệ sĩ không muốn làm gì thì cứ để họ bóng bẩy để không làm trò ngu xuẩn, để họ sống cho tử tế, miễn đừng gây phiền phức lớn gì, cũng không bị bắt làm những chuyện kinh tởm. Tất nhiên, việc Ninh Sơ động thủ trước đó lại là một ngoại lệ.
Bạn đang đọc bộ truyện Bệnh Hay Quên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bệnh Hay Quên, truyện Bệnh Hay Quên , đọc truyện Bệnh Hay Quên full , Bệnh Hay Quên full , Bệnh Hay Quên chương mới