Đêm Trung thu ba năm sau, mọi nơi trong thành Dương Châu đều được dựng rất nhiều gian hàng, đường phố rực rỡ ánh đèn.
Hàng quán hai bên trục đường chính đông đúc, có tửu lầu đang biểu diễn tiết mục, ca vũ thái bình.
Người kể chuyện dựng một cái sạp trước tửu lẩu, đông đúc không còn chỗ trống, còn hấp dẫn không ít người nghỉ chân.
Người kể chuyện kia mặt mày hớn hở nói: “Lại nói đến Kim Thượng nhận lại Hoàng trưởng tử, cả triều mừng vui, được phong làm Yến Vương, được thêm tên vào gia phả của hoàng thất một lần nữa, đồng thời chuẩn bị lập gia thất.
Yến Vương chỉ nạp một trắc phi, cũng không được yêu thích.
Kim Thượng nhớ đến chiến công hiển hách của Yến Vương, còn có muốn bồi thường cho ái tử, ra chỉ dụ Yến Vương phủ cũng giống như Đông Cung, dẫn đến bị văn võ bá quan phê bình, nhưng toàn bộ tấu chương phản đối đều bị Kim Thượng bác bỏ.”
Phía dưới có người hỏi: “Tại sao lại là Yến Vương vậy? Cái phong hào Yến này, không tôn quý như Tần Vương với Tấn Vương.”
Người kể chuyện kia khụ nhẹ một tiếng: “Khách quan có điều không biết, Yến Vương chính là phong hào trước khi lên ngôi của đương kim Hoàng thượng, từ đó có thể qua cái khe nhìn được vết đốm[*].”
[*] 可见一斑: qua cái khe nhìn được vết đốm thì có thể đoán được đó là con báo.
一斑 vừa là vết đốm trên người báo, vừa dùng để chỉ những sự vật, việc rất nhỏ.
Cả câu ý nói dựa vào chuyện nhỏ đến suy ra chuyện to.
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, Hoàng thượng chắc chắn vô cùng sủng hạnh vị Hoàng trưởng tử này rồi.
Lúc này, dòng người trên trục đường chính chen chúc xô đẩy, mọi người đều cùng đi về một hướng.
Có người kêu gọi: “An An cô nương của Thì Hoa quán ở phía tây ném túi thơm rồi! Mọi người mau đi giành đi!”
Khách nhân trước sạp kể chuyện nghe thấy, lập tức có người đứng lên chen vào đám đông.
Đồng thời bên kia cũng có một giọng nói vang lên: “Các cô nương của Lệ Trạch lâu ở phía đông rải hạt đậu vàng rồi, mọi người mau đi nhặt đi!” Đám đông trên đường khựng lại một chút, lập tức toàn bộ điên cuồng chen chúc về hướng đông.
An An đứng trên lầu hai của Thì Hoa quán, nhìn xuống phía dưới chỉ có vài người đến, lại còn toàn là mấy người già yếu bệnh tật, không kiềm được khẽ nghiến răng, gọi tỳ nữ đứng một bên lại: “Mau đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.” Tỳ nữ nhanh chóng quay lại, bẩm: “Các cô nương của Lệ Trạch lâu đang rải hạt đậu vàng, mọi người đều đi sang bên đó rồi.”
“Diệp phu nhân quả nhiên là giàu có hào sảng.” An An nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xoay người trở về trong lâu.
Tỳ nữ đi theo phía sau nàng nói: “Cô nương không nên tức giận, ba năm gần đây Diệp phu nhân kia sáng lập hiệu buôn Diệp thị hùng bá khắp Hoài Nam, bối cảnh của nàng cũng vô cùng hùng hậu, còn có giao tình không tồi với Lăng Vương và Chuyển Vận sứ đại nhân.
Nếu nàng cố ý mời chào cô nương, nếu không thì…”
Nghe được ba chữ Chuyển Vận sử này, An An đỏ mặt: “Hừ, ta không tin chuyện nhảm nhí này đâu! Dù cho tất cả mọi người trong thành Dương Châu đều thừa nhận Diệp Uyển, ta nhất định không thừa nhận!” Nàng phất tay áo, lại hỏi tỳ nữ: “Bộ trang sức ta bảo ngươi đi sửa kia đâu?”
Tỳ nữ nhỏ giọng nói: “Đã hỏi rồi ạ, toàn bộ thành Dương Châu, chỉ có Lưu Quang các có thể sửa…”
“Một đám vô dụng!” An An mắng một tiếng, khuôn mặt như hoa như ngọc đỏ lên, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: “Vậy mang đến Lưu Quang các đi, bảo bọn họ nhanh chóng sửa xong.”
“Vâng.”
…
Tại một tòa tiểu viện không lớn trong thành, hoa cỏ đầy màu sắc, được trồng và trang trí vô cùng đẹp mắt.
Một nữ tử mang mạng che mặt đứng giữa bụi hoa, thất thần nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, đến khi một nha hoàn mắt to khoác lên vai nàng một cái áo choàng: “Phu nhân, đêm thu đã hơi lạnh rồi.”
Nữ tử này là Khởi La, hiện giờ là chủ nhân của hiệu buôn Diệp thị vang danh Giang Nam, bên ngoài xưng là Diệp Uyển, Diệp phu nhân.
Nàng quay đầu lại khẽ cười một tiếng: “Ngươi đó, thật là còn dong dài hơn cả Ninh Khê.”
Tiểu nha hoàn không phục nói: “Trước khi ra ngoài Ninh Khê tỷ tỷ đã dặn dò, bảo Lưu Ly phải chăm sóc phu nhân thật tốt, không được xảy ra sai sót.”
“Ta biết rồi.” Nữ tử yêu thương nhìn nha hoàn tên Lưu Ly này, giống như nha đầu tên là A Hương bên người mẫu thân lại đứng trước mặt nàng vậy.
Nàng cúi đầu đi về hướng hành lang, Lưu Ly xách váy chạy theo sau lưng nàng, hoạt bát nói: “Phu nhân, tối nay chúng ta lại đoạt mất nổi bật của Thì Hoa quán, phỏng chừng An An cô nương kia sẽ tức giận đến hộc máu đấy! Khi nào nàng mới bằng lòng nghe phu nhân, gộp hai nhà lại với nhau, như vậy mới có thể cùng thắng chứ!”
Khởi La cười nói: “Đi theo ta hai năm, nói chuyện cũng ra hình ra dáng rồi.”
“Đó là đương nhiên rồi! Mỗi ngày Ninh Khê tỷ tỷ và Nguyệt Tam Nương đều nói những điều này trước mặt ta, ta cũng muốn giỏi giống như các tỷ ấy!” Lưu Ly xoa tay hầm hè.
Khởi La dịu dàng nói: “Cứ học cho tốt là được.
Học thuộc hết tất cả các chữ cái trước, sau đó đọc thêm ít sách nữa.”
“Bảng chữ mẫu Lục đại nhân cho kia ta luyện tập rất chăm chỉ.” Lưu Ly đỏ mặt nói.
Tâm tư của tiểu nha đầu, sao mà Khởi La không rõ? Năm kia Lục Vân Chiêu tiếp nhận chức vụ Chuyển Vận sử của Hoài Nam Nhị Lộ, khiến một đám danh kỹ thanh lâu và tiểu nha đầu bên cạnh nàng mê như điếu đổ.
Một đại quan trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tài hoa dung mạo đều là tốt nhất, lại còn chưa cưới vợ, tuy rằng có một muội muội bị coi như bà nương hung dữ đi theo bên người, nhưng cũng không thể ngăn cản các thiếu nữ hoài xuân.
Dù sao chuyện nàng “chết”, rốt cuộc cũng chỉ giấu một mình Lâm Huân.
Ba năm trước đây, lúc Lâm Huân sắp trở về, Khởi La đã đi xin Lăng Vương giúp đỡ.
Nàng biết nếu không phải thân thể thật sự ở trong quan tài, Lâm Huân sẽ không tin tưởng, đã tính toán dùng dược chết giả.
Sau Lâm Huân lại náo loạn bên cạnh mộ một hồi, bị thương nặng được đưa về kinh.
Thời điểm Lục Vân Chiêu đến trước mộ của nàng nói chuyện này với nàng, dược hiệu vừa lúc hết, Lăng Vương bèn đào nàng từ trong mộ ra trước mặt Lục Vân Chiêu.
Trên đời này thật sự không còn người tên Chu Khởi La này nữa.
Nữ nhân một lòng lấy lòng người nhà của phu quân, lại bị làm hại đến thương tích đầy mình, không có chút lực phản kháng nào đã chết rồi.
Dưới sự cố gắng của nàng và sự trợ giúp của Lăng Vương, nàng lấy tên Diệp Uyển, tạo nên một vùng trời riêng ở Giang Nam, đồng thời cũng lợi dụng nữ tử trong thanh lâu vũ phường để thu thập tin tức từ các nơi.
Hiện giờ, hễ nhắc tới tên của Diệp phu nhân, toàn bộ thương giới Giang Nam cũng phải run rẩy.
Thanh danh của Diệp phu nhân sở dĩ vang dội như vậy, còn có một nguyên nhân.
Nàng không mua cho mình tòa nhà lớn nguy nga tráng lệ, không tùy ý tiêu xài số tiền mình kiếm được, xây cầu sửa đường vân vân không cần nói cũng biết, nàng còn tu sửa rất nhiều học đường, còn có Bảo An Đường.
Cái trước là cung cấp giáo dục miễn phí cho rất nhiều các em có hoàn cảnh khó khăn, cái sau là thu lưu chăm sóc những người già, phụ nữ và trẻ em không nơi nương tựa, tìm kiếm cơ hội tái giá cho phụ nữ, chăm sóc, lo chuyện ma chay cho người già trước lúc lâm chung.
Trong thành Dương Châu hễ nhắc đến Diệp phu nhân, ngoại trừ cái danh giàu có hào sảng, nhiều nhất là gọi nàng là đại thiện nhân.
Tết Trung thu, vốn là lúc đoàn viên.
Nguyệt Tam Nương và Ninh Khê đi thu tiền ở các nơi, không có cách nào gấp gáp trở về, Khởi La ăn lễ một mình, khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Nàng bảo Lưu Ly đi nghỉ ngơi trước, mà nàng lại ở trong phòng uống một bầu rượu len lén giấu được, nhất thời mê rượu, uống hơi nhiều, say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, ngã vào trên bàn.
Ở trước cửa Lưu Ly vô cùng cẩn thận chỉ mở một khe cửa nhỏ, sau khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa, cuống quýt mở nửa cánh cửa ra, trên mặt tràn đầy tươi cười: “Lục đại nhân, sao ngài lại tới đây?”
Lục Vân Chiêu nhìn cô bé gật đầu: “Phu nhân nhà ngươi có nhà không? Ta mua cháo thịt nạc nàng thích nhất đến đây.” Nói rồi quơ quơ đồ cầm trong tay.
“Phu nhân ở trong phòng, không biết đã nghỉ ngơi chưa.
Bạn đang đọc bộ truyện Bệnh Phú Quý tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bệnh Phú Quý, truyện Bệnh Phú Quý , đọc truyện Bệnh Phú Quý full , Bệnh Phú Quý full , Bệnh Phú Quý chương mới