Bảy giờ sáng, Liêu Bách Hà mơ màng thức giấc, sau đó vươn vai cho thoải mái và tỉnh táo.
Ngồi dậy, bàn tay giữ lấy chiếc chăn ở ngực xoay qua xoay lại tìm kiếm nhưng chẳng thấy Nam Cung Nhật Đăng ở đâu.
Xuống giường, lê lết tấm thân tr@n trụi chằng chịt dấu hôn do người đàn ông đêm qua để lại, uể oải đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Hơn 20 phút trở ra, Bách Hà xuống nhà tìm kiếm, càng bước cô càng nghe rõ ràng rành mạch cuộc trò truyện buổi sáng của ông Kim và anh, sau đó nép vào trong góc khuất tiếp tục theo dõi.
“ Nhật Đăng, con nên suy nghĩ kỹ càng, đừng giống như cậu và ba con.
”
Cả đêm qua, ông Kim không tài nào chợp mắt được, bởi thương và quá đồng cảm với hoàn cảnh của Nam Cung Nhật Đăng.
Ông sợ anh sẽ đi vào vết xe đổ của ông ngày trước, cả đời chẳng biết làm sao quên được.
“ Cậu à, con chẳng thể buông tay được Bách Hà.
”
Ánh mắt của ông Kim trở nên mông lung, sương mờ bao vây muốn khuất lấp hết cảnh vật phía trước, ông ấy cũng là một người rất yếu đuối và nặng tình.
Nghèn nghẹn lên tiếng:
“ Nếu thời gian quay ngược trở lại, cậu sẽ buông tay mẹ của Thịnh Hàm, không để cho bà ấy ra đi khi chỉ mới 24 tuổi.
Ít nhất, cậu còn được nhìn thấy bà ấy...!hự...”
Nhắc đến mẹ của Kim Thịnh Hàm, người con gái ông thương, ông Kim không kiềm được cảm xúc, gục mặt xúc động bật khóc trước người cháu trai có chung hoàn cảnh với mình.
Nam Cung Nhật Đăng đứng dậy, bước qua chiếc ghế sofa dài ngồi xuống bên cạnh, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho ông ấy, bàn tay đặt lên vai ông phần nào an ủi.
“ Cậu...!”
“ Nhật Đăng, không có điều gì đau đớn nhất bằng âm dương cách biệt.
Như ba con và mẹ của Nam Cung Hiểu An vậy, cũng chẳng thể quên được, nhung nhớ cả đời.
Nếu con cương quyết, phải bảo vệ Bách Hà thật tốt và bảo con bé thật cẩn thận.
Ông của con còn nhóm thuộc hạ bí mật bên Campuchia, con cũng biết mà đúng chứ? ”
Chân mày rậm rạp của Nam Cung Nhật Đăng chau mày, đôi mắt sâu kín híp nhẹ nhìn xa xăm vạn dặm.
Trong lòng đột nhiên lo sợ vô vàn, cảm thấy dường như đã thực sự bất lực.
Thuyết phục hay giải quyết thế nào đây, trong khi ông ngoại của anh chẳng phải con người đơn giản và bản tính cực kỳ cố chấp, cho dù anh có quỳ xuống xin anh chấp thuận thì cũng chỉ bằng thừa.
Anh thì sao cũng được, nhưng còn về phần Bách Hà.
Lỡ có chuyện gì không may xảy ra, lúc đó anh hối hận liệu có còn kịp không?
Nhìn anh ưu tư thế này, lòng của Liêu Bách Hà nặng trĩu cơn sầu và tự trách chính mình, đôi mắt long lanh đỏ hoen còn đâu sự cuốn hút của ngày thường.
Rời xa nhau có phải là lựa chọn tốt nhất cho cả hai?
...----------------...
Ngày hôm sau...
Hai ngày hôm nay, Nam Cung Nhật Đăng làm việc gì cũng chẳng thể tập trung.
Ngồi họp mà tâm trí đặt ở nơi nào, lơ lửng như những đám mây trên bầu trời, Liêu Bách Hà phải khều vào tay anh nhắc nhở thì mới tỉnh táo đôi chút.
Hiện tại, tập đoàn Nam Cung Thị đều biết rõ cô chính là vợ sắp cưới của anh.
Tuy trong lòng họ không thích chút nào đâu, nhưng chẳng dám thái độ rõ ràng ra mặt, lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng, sợ giống như bốn người nhân viên hôm đó.
Trong phòng làm việc, Bách Hà chăm chú nhìn vào tệp hồ sơ trên tay.
Đột nhiên, âm thanh chuông điện thoại trên bàn reo lên thu hút được sự chú ý của cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ, truyện Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ , đọc truyện Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ full , Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ full , Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ chương mới