Phó Hi Du ngồi đối diện Lam Khê.
Hai người đều im lặng uống trà sữa, bên ngoài giống như đang đợi cơn mưa ngừng rơi để đi đến thư viện.
Nhưng thật ra, cả hai đều đang vắt óc suy nghĩ: Làm cách nào để bắt chuyện với đối phương bây giờ?
Phó Hi Du muốn tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng chuyện này thật sự là quá sức với một người ít giao tiếp như cậu.
Hơn nữa, trong lòng cậu còn đang vướng bận một chuyện khác khiến cho cậu bị phân tâm.
Dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận được sự ngứa ngáy ở sâu bên trong lòng mình.
Đến lúc không nhịn được nữa, cậu liền cố gắng làm mình như đang ở trong trạng thái tự nhiên nhất rồi mới hỏi Lam Khê: “Cậu có bạn trai rồi à?”
Lam Khê hơi ngạc nhiên, liền nhìn chăm chăm vào Phó Hi Du ở trước mặt.
Câu hỏi được đưa ra đột ngột quá nên Lam Khê vẫn chưa biết nên trả lời thế nào.
Trong khi đó, Phó Hi Du sợ Lam Khê nghĩ mình có ý gì nên liền vội vàng giải thích.
“Vừa nãy tôi nghe cậu nói với cái người kia rằng mình có bạn trai rồi, cho nên tôi mới hỏi thôi.”
Lam Khê nghe vậy thì “À” một cái, sau đó không thèm kiêng dè mà trả lời: “Đấy là vì tớ muốn từ chối anh ta thôi.
Hơn nữa cậu thử nghĩ xem, nếu tớ có bạn trai rồi thì chủ nhật tớ sẽ phải đi hẹn hò chứ làm gì có chuyện ở đây cùng cậu, đúng không?”
Phó Hi Du gật đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Đúng nhỉ.”
“Mà này!” Lam Khê thấy Phó Hi Du dễ nói chuyện thì cũng thoải mái hẳn, liền không thèm để ý mà nói ra điều mình nghĩ.
“Cậu cũng chưa có bạn gái đúng không?”
Phó Hi Du nghe xong còn chưa kịp phản ứng thì Lam Khê đã tiếp tục: “Ngày chủ nhật không đi hẹn hò mà còn ở đây với tớ, chắc chắn là cũng chẳng có người yêu rồi!”
Nói tới đây, Lam Khê còn khuyến mại thêm một tràng cười vô cùng tự nhiên trước số phận độc thân của mình và Phó Hi Du.
Tuy nhiên, đến khi tràng cười kết thúc thì cô cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người lúc này có gì đó là lạ.
Đúng lúc này, anh nhân viên quán trà sữa đi tới, đặt lên bàn của hai người một chiếc bánh kem nhỏ, bên trên còn có một hình trái tim đỏ xinh được vẽ rất cẩn thận.
Lam Khê và Phó Hi Du không hẹn mà cùng nhau tròn mắt nhìn vào chiếc bánh.
Đang định nói rằng anh nhân viên đưa nhầm bàn rồi thì anh ấy liền nói: “Mỗi ngày, quán anh đều làm một suất “bánh kem tình nhân” miễn phí dành tặng cho một cặp đôi ngẫu nhiên, không cần trả thêm tiền.
Chúc hai em ngon miệng!”
Nói xong, anh nhân viên cũng không cho Lam Khê và Phó có cơ hội giải thích mà liền lập tức quay về làm việc, chỉ để lại cho hai người một bầu không khí cực kỳ ngượng ngùng.
Một lúc sau đó.
Phó Hi Du nhìn chiếc bánh kem nhỏ xinh vẫn còn nguyên vẹn trên bàn thì hỏi Lam Khê: “Cậu không ăn à?”
Lam Khê hồn nhiên đáp: “Tớ đợi cậu ăn trước.”
“Cậu ăn đi.
Tớ không thích đồ ngọt.”
“Tớ ăn không hết.” Lam Khê nói dối.
Chứ thật ra có cho thêm một cái nữa, cô cũng đủ sức đánh bay.
Chẳng qua là vì Phó Hi Du đã trả tiền trà rồi, bây giờ cô lại một mình ăn bánh thì thấy cũng ngại.
Hơn nữa nghe anh nhân viên nói rằng đây là bánh kem cho các cặp đôi, tức là phần dành cho hai người ăn.
Nếu Lam Khê một mình ăn hết, vậy chẳng phải cô ăn nhiều gấp đôi người khác sao?
Không được! Không thể nào làm vậy được.
“Hay là tớ với cậu mỗi người một nửa nhé!”
Phó Hi Du nghe Lam Khê nói vậy thì miễn cưỡng gật đầu.
Mặc dù cậu không thích ăn đồ ngọt là thật, nhưng không hiểu sao cậu lại chẳng thể nào từ chối Lam Khê, đành phải chia bánh làm hai phần rồi ăn một ít.
Kết quả ăn đến miếng thứ hai thì cậu đã thấy ngọt đến không chịu nổi, trong khi Lam Khê lại thấy rất ngon miệng.
Phó Hi Du thầm nghĩ: Sao ngay cả khẩu vị của mình cũng nhạt nhẽo đến như vậy.
Thế là cậu lại ăn thêm một miếng, rồi lại một miếng nữa vì không muốn Lam Khê phải mất hứng.
Cho đến khi Lam Khê thấy ly trà sữa của mình đã gần hết, còn ly trà sữa của Phó Hi Du mới vơi đi một phần thì cô mới nhận ra: Quả thật cậu không thích đồ ngọt.
…
Mưa ngừng rơi.
Phó Hi Du cùng Lam Khê tới thư viện thành phố.
Đến lúc học xong là 11h trưa, Phó Hi Du lại hỏi: “Chiều nay có học không?”
Lam Khê thật sự không ngờ Phó Hi Du lại có tinh thần hiếu học như vậy.
Các môn xã hội dù khiến cậu rất đau đầu nhưng cậu rất nghiêm túc và cố gắng, quả thật khiến cho Lam Khê vô cùng cảm động động.
Vì thế, Lam Khê vui vẻ đáp: “Học nữa chứ! Dù sao bị đình chỉ học, cậu cũng rất rảnh đúng không? Thế cho nên từ nay, lúc nào có thời gian rảnh tớ cũng sẽ học với cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bí Mật Showbiz Hôn Em, truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em , đọc truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em full , Bí Mật Showbiz Hôn Em full , Bí Mật Showbiz Hôn Em chương mới