Lam Khê nghe vậy thì sững sờ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phó Hi Du.
Suýt chút nữa, cô còn tưởng cậu đang bảo cô chịu trách nhiệm thật.
Cũng may, cô vẫn còn tỉnh táo để biết cậu vừa nói đùa để hùa theo cô.
Vì vậy, để không phụ tấm lòng của cậu, Lam Khê nở một nụ cười thật tươi để xua tan bầu không khí căng thẳng.
Sau đó, cô vỗ tay khen thưởng.
“Phó Hi Du à! Cậu nói đùa mà như thật ấy!”
Phó Hi Du thản nhiên phủ nhận: “Tôi có nói đùa đâu?”
“...”
“Tôi còn đang định hỏi cậu muốn chịu trách nhiệm bằng cách nào.” Phó Hi Du nghiêm túc nói, “Bây giờ cậu nói xem, cậu định chịu trách nhiệm như thế nào đi.”
Lam Khê lại sững sờ nhìn Phó Hi Du.
Sau khi não bộ kịp xử lý thông tin, cô liền hiểu ra gì đó.
Nhưng nhanh chóng, cô lại rơi vào trạng thái chẳng hiểu cái gì cả.
Đứng hình mất một lúc rất lâu, cô mới cố gắng bình tĩnh trả lời: “Tớ vẫn chưa nghĩ ra.”
Đúng lúc này, bầu trời vốn trong lành lại chợt đổ mưa.
Phó Hi Du nhanh chóng nắm lấy tay Lam Khê rồi kéo cô vào bên trong nhà để xe.
Lam Khê đi theo cậu, ánh mắt từ từ di chuyển rồi dừng lại ở nơi bàn tay hai người chạm vào nhau.
Lúc đầu, bàn tay hai người khá lạnh.
Nhưng dần dần, nhiệt độ giữa hai bàn tay lại ngày một tăng lên, thật sự ấm áp đến lạ.
Có lẽ ngay cả Lam Khê và Phó Hi Du không biết rằng, họ đều bị hơi ấm níu giữ.
Vì thế nên cho đến khi đã chạy vào trong nhà xe và đứng yên một chỗ trú mưa rồi, hai người vẫn không hề buông tay nhau ra.
Thời khắc này, Phó Hi Du bỗng nhớ đến một lời bài hát.
“Đừng sợ, hãy tỏ tình với em đi.
Nếu lỡ ngày mai, em biến mất rồi.
Khi ấy, anh sẽ hối hận.
Hối hận vì hai ta đã chưa kịp đến bên nhau…”
…
Có lẽ Triệu Lam Khê không biết, Phó Hi Du còn biết cô trước cả khi cô biết cậu.
Năm mười tuổi, khi Phó Hi Du vẫn còn mẹ, mẹ thường đưa cậu đi chơi vào những ngày chủ nhật.
Hôm ấy cũng là một ngày chủ nhật rất đẹp.
Nhưng không phải công viên hay là hội chợ, mẹ lại đưa Phó Hi Du đến trường tiểu học Sơn Ca - trường tiểu học mà mẹ cậu học lúc nhỏ.
Hôm ấy là ngày kỷ niệm bốn mươi năm thành lập trường.
Phó Hi Du đã thấy một cô bé mặc bộ váy của nàng Bạch Tuyết.
Cô bé đó đứng gần sân khấu, khuôn mặt có vẻ không vui.
Lúc đó cậu không biết, là vì bốc trúng vai diễn Bạch Tuyết nên cô bé ấy mới phải nhận diễn vai này.
Sau đó, tiếng nhạc vang lên.
Cô bé bước lên sân khấu.
Nhưng vì đôi giày trên chân quá lớn nên mới đi được mấy bước thì giày bị tuột.
Mọi người ở dưới sân khấu thấy vậy đều cười to.
Duy chỉ có Phó Hi Du là không cười.
Cậu quay lại kéo tay mẹ rồi nói thầm: “Cậu ấy không phải Bạch Tuyết, mà là nàng Lọ Lem.” Người còn gái đánh rơi giày thủy tinh.
Nàng Lọ Lem chính là bộ truyện cổ tích đầu tiên mẹ kể cho cậu, cũng là truyện cổ tích mà cậu yêu thích nhất.
Nàng Lọ Lem có thể mặc váy dạ hội, cũng có thể mặc những bộ quần áo bình thường hay là cũ kỹ.
Thế nhưng, dù nàng có mặc gì đi nữa, thì chàng hoàng tử của nàng cũng sẽ nhận ra nàng.
Mẹ của Phó Hi Du đã từng nói như vậy.
Nhiều năm trôi qua, mẹ của Phó Hi Du đi rồi.
Phó Hi Du cũng lớn, đã không còn nhớ đến mấy câu chuyện cổ tích nữa.
Thế nhưng, vào một ngày mà cậu đi học muộn.
Cậu đứng ngoài cửa nhìn vào trong lớp thì mới phát hiện ra Lam Khê đang cúi mặt xuống bàn suy nghĩ gì đó.
Hôm đó chính là ngày đầu tiên Lam Khê chuyển đến, Phó Hi Du đâu biết tên cô là gì.
Vì vậy, lúc mà cậu nhìn thấy cô, trong đầu cậu chỉ hiện ra ba chữ: Nàng Lọ Lem.
…
“Triệu Lam Khê.”
“Ơi?” Lam Khê nghe thấy tiếng Phó Hi Du gọi mình thì quay lại nhìn cậu.
Lúc này, cô mới phát hiện ra tay hai người vẫn còn đang nắm chặt.
Nếu bây giờ cứ giữ nguyên thế này thì quá kỳ cục.
Nhưng nếu đột ngột rút tay ra thì lại càng ngượng ngùng hơn.
Trong lúc Lam Khê đang đắn đo không biết nên làm thế nào thì Phó Hi Du lại hỏi.
“Cậu có thể hẹn hò với tôi không?”
Bạn đang đọc bộ truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bí Mật Showbiz Hôn Em, truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em , đọc truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em full , Bí Mật Showbiz Hôn Em full , Bí Mật Showbiz Hôn Em chương mới