Cơn mưa ngày càng lớn, Lam Khê nhìn ra ngoài mà thấy sốt ruột, không biết Triệu Miên đi đến đâu rồi.
Cô thật sự không muốn ở đây thêm nữa, thật sự là vô cùng khó chịu.
Bây giờ nhìn thấy Vương Kiệt, trong đầu cô lại tưởng tượng ra hình ảnh Phó Hi Du mười hai, mười ba tuổi bị một đám nam sinh vây lại bắt nạt.
Mặc dù đã cố gắng nói với bản thân rằng chuyện Vương Kiệt từng làm hại Phó Hi Du chẳng liên quan gì đến mình cả, nhưng cô vẫn không thể nào nở một nụ cười xã giao để đối diện với khuôn mặt giả tạo của cậu ta.
Tuy nhiên cũng phải thôi.
Cô từng bị Trương Lâm Tùng bắt nạt, nên cô ghét những kẻ như cậu ta cũng chẳng có gì là lạ cả.
Nghĩ lại thì cô ghét cậu ta cũng là vì nhân cách cậu ta tồi tệ, chứ đâu có phải vì Phó Hi Du đâu.
Nghĩ vậy, trong lòng Lam Khê mới cảm thấy khá hơn một chút.
Bỗng nhiên, cô thấy cách đây khá xa có một chiếc ô tô giống với của Triệu Miên đang đỗ ở lề đường.
Liệu đó có phải ô tô của Triệu Miên không?
Nhưng sao lại đỗ ở chỗ đó chứ?
Là xe bị chết máy hả?
Lam Khê nghĩ vậy thì nhìn vươn tay ra hứng những hạt mưa đang rơi.
Thấy hạt mưa không dày, cô liền chạy ra ngoài xác nhận.
Không nghĩ rằng khi mọi người trong nhà hàng đều đang tụ tập nói cười, Phó Hi Du thông qua cửa kính đã nhìn thấy Lam Khê không ô không dù chạy vụt ra ngoài.
Cậu lo lắng vội vàng chạy ra theo, cũng quên mất phải mang theo đồ vật gì để che mưa.
Trong khi đó, Lam Khê vừa chạy ra ngoài thì cơn mưa bỗng trở nên nặng hạt.
Lam Khê: “...” bị nước mưa rơi đầy mặt, tạt cả vào trong mắt nhưng vẫn cố đi tới xem có phải xe của Triệu Miên không.
Kết quả: Không phải!
Lam Khê chửi thầm một câu trong bụng, đang định quay người chạy về nhà hàng thì lại thấy Phó Hi Du hớt hải chạy tới.
Cô sững sờ.
Trái tim vốn đang bình thản giờ bỗng đập liên hồi, toàn bộ tế bào trên cơ thể như đang sôi sục không ngừng nghỉ.
Thật là hết thuốc chữa!
Lam Khê cười mỉa mai.
Cô cũng đâu phải đồ ngốc, cũng đã từng biết yêu thì làm sao không nhận ra rằng bản thân mình đang rung động?
Cô quá hiểu chính mình, cũng đã dần thành thạo với việc tự lừa dối bản thân.
Ví dụ như lúc khó chịu khi nghe thấy Phó Hi Du bị nói xấu, cô có thể bao biện rằng bản thân đang đồng cảm.
Lúc căm ghét Vương Kiệt vì Phó Hi Du, cô có thể tự nhủ rằng mình ghét cái tính cách của cậu ta chứ không phải vì người cậu ta bắt nạt là người mà cô đã từng rất thích.
À không… Là người mà cô vẫn còn thích.
Là người mà cô cố quên nhưng đến giờ vẫn không quên được.
Tuy nhiên cô nghĩ, sau ngày hôm nay, mình sẽ buông bỏ được rồi.
Chỉ cần rời xa cậu ấy, cô biết mình sẽ xóa hết được tất cả.
Buổi tối, tiết trời mát mẻ, nhưng cơn mưa như mang theo cái giá lạnh ập đến.
Cơ thể Lam Khê và Phó Hi Du đều ướt đẫm.
Hai người lặng lẽ đứng nhìn nhau một trong im lặng.
Cuối cùng, Lam Khê là người bước đến trước mặt đối phương trước.
Cô chạm nhẹ bàn tay lên khuôn mặt lạnh giá của cậu.
Cậu ngơ ngẩn nhìn cô giống như bị hút hồn, hoàn toàn để mặc cô muốn làm gì cũng được.
Chỉ là không ngờ, một bàn tay khác của cô bỗng đặt sau ót cậu rồi ấn nhẹ đầu cậu xuống.
Đồng thời, cô kiễng chân lên, đôi môi ướt đẫm ngậm lấy đôi môi cậu.
Cậu bất ngờ, rồi lại mê mẩn, hai tay đang buông thõng ôm lấy người con gái cậu yêu thương.
Môi cậu dán chặt lấy môi cô, cứ liên tục xoay vần, cọ xát, vừa dịu dàng nhưng lại vừa điên cuồng khiến cho toàn thân cô bủn rủn, hô hấp cũng khó khăn.
Hơi thở cả hai dồn dập, đôi môi cô bị bao phủ khẽ mở ra để hút lấy chút không khí, lại không ngờ lưỡi cậu đã chờ sẵn liền thừa dịp xông vào, môi lưỡi cả hai quấn quýt không rời.
“Bíp” Tiếng còi xe vang lên.
Lam Khê giật mình đẩy Phó Hi Du ra, nào ngờ lại không được.
Cô ngửa cổ ra phía sau muốn tránh né nụ hôn này thì lại chợt nhớ ra mình là người bắt đầu, vì vậy cô hừ nhẹ một cái, sau đó cắn mạnh vào môi dưới của Phó Hi Du.
Trong khi đó, Phó Hi Du lần đầu tiên tìm lại được sự ấm áp sau cái ngày chia tay đó vẫn tham lam níu giữ cô.
Cô không phản kháng, cậu lại càng hạnh phúc xâm nhập vào sâu bên trong.
Giống như môi và lưỡi, cơ thể Phó Hi Du cũng dán sát vào Lam Khê, hai tay ôm lấy cô thật chặt như muốn trói buộc cô với mình mãi mãi.
Chỉ tiếc rằng Lam Khê dù đầu óc có quay cuồng vì nụ hôn nồng nhiệt này nhưng lý trí vẫn còn.
Cô vẫn còn biết cô muốn quên đi cậu, chứ không mù quáng giống như cậu, mơ tưởng rằng hạnh phúc đã quay trở về.
Lúc này, cảm thấy đã quá đủ, Lam Khê một tay đặt lên ngực Phó Hi Du, đẩy mạnh một cái.
Bạn đang đọc bộ truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bí Mật Showbiz Hôn Em, truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em , đọc truyện Bí Mật Showbiz Hôn Em full , Bí Mật Showbiz Hôn Em full , Bí Mật Showbiz Hôn Em chương mới