7
Hiệu giặt là hạnh phúc
♦
Kano Creta xuất hiện
Tôi mang một chiếc blouse và một chiếc váy của Kumiko đến hiệu giặt cạnh nhà ga. Thường thì tôi mang quần áo bẩn tới hiệu giặt ngay góc phố gần nhà, không phải vì thích chỗ đó hơn mà đơn giản là gần hơn. Thỉnh thoảng Kumiko cũng đến hiệu giặt gần nhà ga. Buổi sáng đi làm nàng ghé qua đó vứt quần áo bẩn, chiều về thì tạt vào lấy. Chỗ này đắt hơn một chút, nhưng theo Kumiko thì họ giặt sạch hơn chỗ gần nhà. Những bộ đồ đẹp nhất, nàng luôn luôn mang tới đó giặt dù hơi bất tiện. Chính vì vậy mà hôm đó tôi quyết định đạp xe đến đó, vì tôi nghĩ nàng hẳn sẽ thích giặt đồ của mình ở đó hơn.
Ra khỏi nhà, tôi mặc quần vải bông mỏng màu xanh lá cây, mang đôi giày tennis muôn thuở, vận áo thun màu vàng dành cho các fan của Van Hallen mà Kumiko được một hãng băng đĩa tặng. Chủ hiệu giặt hôm nay vẫn mở dàn JVC to hết cỡ như khi tôi đến lần trước. Sáng nay anh ta nghe một đĩa của Andy Williams. Khi tôi bước vào, Bài hát đám cưới ở Havaiivừa dứt và Hoàng hôn Canada mới dạo đầu. Vừa vui vẻ huýt sáo theo tiếng nhạc, chủ nhân vừa hí hoáy viết gì đó vào sổ bằng bút bi, động tác của anh ta vẫn mạnh mẽ, quả quyết như lần trước. Trên chồng đĩa chất trên giá, tôi thấy những cái tên như Sergio Mendes, Berr Laempert và ban 101 Strings. Hẳn anh ta là người mê thể loại jazz nhẹ. Bỗng dưng tôi nghĩ: những tín đồ thứ thiệt của loại jazz "nặng đô" như Albert Ayler, Don Cherry, Cecil Taylor hẳn sẽ không bao giờ trở thành chủ một hiệu giặt gần nhà ga. Nhưng cũng có thể họ làm được. Chỉ có điều họ sẽ không là một ông chủ hiệu giặt vui vẻ và hạnh phúc.
Khi tôi đặt chiếc blouse màu xanh có in hoa và chiếc váy màu xanh xám nhạt lên quầy, anh ta trải rộng ra xem qua rồi viết lên biên lai "blouse và váy". Chữ viết anh ta rõ ràng, nắn nót. Tôi thích những chủ hiệu giặt viết chữ rõ ràng. Và nếu họ thích Andy Williams thì lại càng hay.
- Ông Okada phải không? - Tôi đáp rằng phải. Anh ta viết tên tôi, xé liên thứ nhì đưa cho tôi. - Thứ Ba tuần sau có, lần này ông đừng quên ghé lấy đấy nhé. Mấy món này của bà Okada phải không?
- Ừ.
- Màu đẹp lắm, - anh ta nói.
Bầu trời trĩu mây xám xịt. Dự báo thời tiết cho hay sẽ có mưa. Đã quá 9 rưỡi sáng, nhưng vẫn còn rất nhiều người che ô xách cặp vội vã bước về phía các bậc tam cấp nhà ga. Ấy là những người đi làm muộn. Buổi sáng nóng nực và ẩm ướt, nhưng điều đó chẳng có gì khác với những người này, ai nấy đều chỉnh tề lê, chỉnh tề cà vạt, chỉnh tề giày đen bóng. Tôi thấy nhiều người trạc tuổi tôi, nhưng chẳng ai trong họ diện áo thun Van Hallen. Mỗi ngườu đều đeo huy hiệu công ty trên ve áo, dưới nách cấp một tờ Thời báo Kinh tế Nhật bản. Chuông reo, nhiều người tất tả lao lên các bậc thang. Đã lâu tôi không nhìn thấy những người như vậy.
Đạp xe về nhà, bất chợt tôi nhận ra mình đang huýt sáo bản Hoàng hôn Canada.
Kano Malta gọi điện lúc 11 giờ trưa.
- Xin chào. Chẳng hay đây có phải nhà của ông Okada Toru không ạ? - cô ta hỏi.
- Vâng, tôi Okada Toru đây. - Ngay từ câu chào đầu tiên, tôi đã nhận ra Kano Malta.
- Tên tôi là Kano Malta. Lần trước ông thật tử tế đã nhận lời gặp tôi. Không biết chiều nay ông có dự định làm gì không?
- Không, tôi đáp. Tôi mà có kế hoạch gì thì chẳng khác nào con chim di cư có cổ phiếu vậy.
- Nếu vậy thì em gái tôi, Kano Creta, sẽ đến gặp ông lúc 1 giờ chiều.
- Kano Creta? - tôi hỏi bằng giọng khô khan.
- Vâng. Lần trước hẳn là tôi đã cho ông xem ảnh của cô ấy.
- Dĩ nhiên tôi nhớ. Chỉ có điều...
- Tên cô ấy là Kano Creta. Cô ấy sẽ đến gặp ông với tư cách đại diện của tôi. 1 giờ chiều có tiện cho ông không?
- Được, - tôi nói.
- Cô ấy sẽ đến, - Kano Malta nói rồi gác máy.
Kano Creta?
Tôi hút bụi sàn nhà rồi chỉnh trang nhà cửa đâu ra đó. Tôi cột hết báo thành một bó rồi ném vào trong tủ. Tôi cho những băng cát-xét vứt vung vãi vào hộp rồi xếp ngay ngắn lên giá. Tôi rửa hết chỗ bát đĩa chất đống trong bếp. Rồi tôi tắm vòi hoa sen, xịt dầu thơm, thay quần áo sạch. Tôi pha cà phê mới rồi ăn trưa; bánh sandwich với thịt xông khói và trứng luộc. Tôi ngồi trên ghế sofa mà đọc tờ Tạp chí gia đình, vừa đọc vừa ngẫm nghĩ xem bữa tối sẽ nấu món gì. Tôi đánh dấu mục giới thiệu cách làm món xà lách bằng rong biển với đậu phụ, rồi viết các thứ cần dùng ra một tờ giấy đặng khi đi mua hàng thì cầm theo. Tôi mở radio. Micheal Jackson đang hát bài Billy Jean. Tôi nghĩ về hai chị em Kano Malta và Lano Creta. Hai chị em lấy hai cái tên đến là ngộ ngĩnh! Nghe cứ như một cặp nghệ sĩ hài vậy. Kano Malta, Kano Creta.
Cuộc sống của tôi đang chuyển hướng một cách kỳ lạ, đó là điều chắc chắn. Con mèo đi mất. Những cuộc gọi lạ lùng của một người đàn bà kỳ lạ. Tôi đã gặp một cô gái lạ, và bắt đầu lui tới một căn nhà không người ở. Wataya Noburu đã hãm hiếp Kano Creta. Kano Malta đã tiên đoán đúng rằng tôi sẽ tìm thấy cà vạt. Kumiko bảo tôi rằng tôi không cần phải kiếm việc làm.
Tôi tắt radio, trả tờ Tạp chí gia đình lên kệ sách rồi uống một tách cà phê khác.
° ° °
Kano Creta nhấn chuông đúng 1 giờ không sai một mảy may. Cô ta trông hoàn toàn giống như ảnh chụp: một phụ nữ nhỏ nhắn chừng 25, 26 tuổi, thuộc típ ngưới trầm lặng. Cô duy trì được một cách tài tình dáng vẻ của một phụ nữ thập niên sáu mươi. Cũng cái kiểu tóc "bồng" tôi từng thấy trong các bộ phim thời đó, đầu mút các sợi tóc hơi xoăn lên. Tóc trước trán hất ngược về phía sau, được giự lại bằng một cái kẹp tóc to, lấp lánh. Lông mày cô ta tô sắc nét bằng bút chì, mỹ phẩm làm tăng thêm bóng mờ bí ẩn cho cặp mắt, còn son môi tái tạo hoàn hảo cái màu được ưa chuộng vào thời đó. Trông như thể chỉ cần ấn vào tay cô ta một chiếc micro là lập tức cô sẽ cất tiếng hát Johnny Angel.
Cô ăn mặc giản dị hơn rất nhiều so với trang điểm. Một bộ đồ công sở đúng nghĩa, thực tế, không màu mè: áo blouse trắng, váy xanh lục bó sát, không nữ trang. Cô kẹp dưới nách một chiếc xắc sơn mài màu trắng, mang đôi giày trắng mũi nhọn bé tí. Đôi gót giày mảnh và sắc lẹm như đầu bút chì, trông như đồ chơi búp bê. Tôi hầu như muốn tỏ lời khen cô ta đã có thể đi đến nhà tôi trên đôi giày ấy.
Vậy là Kano Creta đây. Tôi dẫn cô vào nhà, mời cô ngồi lên sofa, đun lại ấm cà phê rồi rót cho cô một tách. Cô đã ăn trưa chưa? - tôi hỏi. - Trông cô có vẻ đói. Không, cô chưa ăn.
- Nhưng xin ông đừng lo, - cô ta vội nói thêm. - Buổi trưa tôi luôn ăn rất ít.
- Có thật không? Đừng khách sáo nhé. Làm vài cái sandwich thì có gì khó đâu. Tôi vẫn quen nấu nướng, làm việc này việc nọ mà.
Kamo Creta khẽ lắc đầu.
- Ông tử tế quá, nhưng thật tình tôi không ăn. Xin đừng lo. Một tách cà phê là đủ lắm rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót, truyện Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót , đọc truyện Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót full , Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót full , Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót chương mới