Dạ Vũ có chút ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Sở phu nhân, sau đó cô chỉ cười khẽ: “Con cũng rất muốn, nhưng con đã qua thời kỳ trị liệu tốt nhất từ lâu lắm rồi.”
Khi gặp tai nạn, làm gì có ai mong muốn được nhanh chóng trở lại như cũ hơn cả cô.
Tuy nhiên, khi nghe đến số tiền phải chi trả khi tiến hành trị liệu, cô lại thay đổi suy nghĩ.
Số tiền đó vô cùng khổng lồ, thậm chí chưa tính đến một vài phí lặt vặt phát sinh.
Nếu nói một cách rõ ràng thì cô làm việc khoảng chín đến mười năm mới có thể trả hết.
Lúc đó huống hồ cô cũng chỉ là một sinh viên năm tư đang chuẩn bị đồ án tốt nghiệp, làm sao có thể đào đâu ra một số tiền lớn như thế.
Cuối cùng… cô đành từ bỏ tương lai mà mình mong đợi, chấp nhận một cuộc sống không thể sử dụng đôi chân.
Thời gian đầu khó khăn đấy, nhưng dần dần cũng phải quen thôi, ít nhất thì cô cũng không còn vụng về như lúc đầu nữa.
Sở phu nhân nhìn thấy nụ cười trên gương mặt nhỏ của Dạ Vũ, bà cảm thấy đau xót thay.
Một cô bé có tiền đồ như thế này lại thành ra như thế, không biết người nào có thể ác đến mức này? “Con có biết ai làm ra không?”
Dạ Vũ lắc đầu.
“Con chỉ nghe được đó là một người phụ nữ say rượu vượt đèn đỏ, còn lại không nắm bắt được gì cả.”
Sở phu nhân cầm tay Dạ Vũ, gương mặt khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
“Con đừng lo, nhất định Sở gia sẽ giúp con hồi phục lại.
Việc duy nhất con cần làm là nghỉ ngơi thật tốt và phối hợp với chúng ta là được rồi.”
“Vâng ạ.”
Buổi chiều, khi Dạ Vũ đang nói chuyện với Sở phu nhân thì một vài vị bác sĩ tiến vào, đồng thời họ còn mang theo rất nhiều dụng cụ khác nhau.
Đi sau là Sở Duật Phong và Will, anh nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Dạ Vũ thì trừng mắt với bạn thân mình.
Cậu không thấy vợ tôi sợ rồi à?
“Đây là…?” Sở phu nhân cũng bị dọa không nhẹ, rõ ràng mấy người này đâu phải người phụ trách sức khỏe cho Dạ Vũ.
Will lúc này mới lên tiếng: “Đây là bạn của cháu, họ đều là chuyên gia về xương khớp và thần kinh.
Hôm nay cháu nhờ họ đến đây để kiểm tra tình hình của Dạ Vũ.”
“À à.” Sở phu nhân lúc này mới thở phào, sau đó bà quay qua trừng mắt với thằng oắt nhà mình.
Bà cũng biết mình ở đây sẽ cản trở họ nên mang túi xách đi ra ngoài, đồng thời còn làm động tác cổ vũ với Dạ Vũ.
Cánh cửa khép lại, Sở phu nhân nhìn Sở Duật Phong rồi lên tiếng: “Muốn gì thì con cũng phải nói với mẹ chứ, đột nhiên cả đám người xông vào biết mẹ sợ lắm không?”
Không chỉ Dạ Vũ mà trái tim nhỏ bé của bà cũng bị hù dọa theo.
Bạn đang đọc bộ truyện Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em, truyện Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em , đọc truyện Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em full , Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em full , Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em chương mới