Sau khi trở về căn hộ, K lập tức đi tìm Dạ Vũ.
Nhìn thấy cô gái đang nấu ăn trong bếp, tâm trạng căng cứng như dây đàn của anh mới được thả lỏng.
Ngày nào cũng như thế thì tốt quá đi mất, chỉ tiếc là…
“Dạ Vũ.”
“Hửm?”
“Ngày mai… em đi đến nơi này với anh được không? Vì vài ngày tới anh có công việc nên không thể ở đây được, huống hồ gia đình boss của anh rất dễ gần nên sẽ chăm sóc em tốt.”
“Như vậy ngại lắm.”
“Không sao đâu.
Thiếu phu nhân là một người tốt bụng lắm, nếu em có thắc mắc gì thì người sẽ giúp em.”
K không ngừng thuyết phục Dạ Vũ, nói mãi một hồi cuối cùng cô gái cũng đồng ý.
Thế là hai người vừa mới dọn đến đây bây giờ lại phải thu dọn hành lý để ngày mai rời khỏi.
…
Sáng hôm sau, K đưa Dạ Vũ đến nhà chính Mạc gia.
Khi nhìn sự lộng lẫy nguy nga trước mặt, tâm tình của cô có chút rối bời.
Biết nói sao nhỉ, dù sao thì đây cũng không phải là nhà của mình, không phải người quen của mình nên không tránh khỏi sự ngại ngùng.
Dù gì thì cô cũng đã quen với việc ở ngôi làng biển đó sáu tháng rồi, với lại… bầu không khí nơi này có chút u ám.
K dường như hiểu được suy nghĩ của Dạ Vũ nên anh lên tiếng: “Đừng quá lo lắng, trông nó như thế thôi chứ bên trong ấm cúng lắm.”
Có những thứ không nên giải thích quá cặn kẽ nên anh chỉ nói sơ qua.
Không phải là anh không tin tưởng Dạ Vũ, tuy nhiên đứng với cương vị là một thuộc hạ thì việc tiết lộ bất cứ thông tin gì của chủ nhân cũng coi như là phản bội.
Dạ Vũ lúc đầu không tin tưởng lắm, nhưng khi vào trong rồi thì cô mới dám khẳng định lại những lời của anh.
Màu tường trắng tinh cùng với những hình ảnh ngộ nghĩnh được dán bên trên khiến cho ngôi nhà trở nên ấm cúng và tươi vui hơn.
Nếu ở bên ngoài màu chủ đạo là đen thì bên trong, mọi đồ vật dường như đều có một màu sắc riêng, mọi thứ phối với nhau tạo nên một cảm giác hài hòa.
“Anh nói đúng thật đấy, đẹp quá đi mất.”
K cười khẽ.
Lúc này Châu Nhan từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy thân tín của chồng mình và cô gái trong mộng của cậu ta thì vội tiến lại.
Tâm trạng vốn đang hồ hởi, tuy nhiên khi nhìn thấy gương mặt của Dạ Vũ thì cô bỗng sững người lại.
“Thiếu phu nhân.”
Tiếng chào hỏi của K khiến cho cô hoàn hồn lại, Châu Nhan mỉm cười lên tiếng: “Chắc là đi đường xa cũng mệt rồi, hai người ngồi ghế nghỉ ngơi một lát đi.
Tôi lên lầu nói với Vũ Trạch là cậu đã đến đây.”
“Vâng ạ.”
Không một chút chần chừ, Châu Nhan lập tức lên phòng.
Vũ Trạch vừa khoác áo vào, nhìn thấy dáng vẻ hối hả của vợ mình thì anh lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh… cô gái mà đi cùng với K ấy, trông giống hệt với bà vậy.
Có khi nào…”
Dù đây chỉ là một câu nói lập lờ nhưng anh vẫn hiểu được nội dung phía sau.
Sau đó anh cùng Châu Nhan đi xuống lầu, quả nhiên gương mặt của Dạ Vũ cũng khiến cho một người vốn trầm ổn như Vũ Trạch phải cứng đờ.
Đúng là… giống thật đấy!
“Thiếu gia.”
K vốn là thuộc hạ nên lời chào phải kính cẩn hơn một chút, còn Dạ Vũ chỉ gật đầu nhìn anh ta.
Bạn đang đọc bộ truyện Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em, truyện Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em , đọc truyện Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em full , Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em full , Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em chương mới