Vương Nhất Bác tìm thấy Tiêu Tiêu bé nhỏ đang buồn bã đứng ở cổng phụ. Ký túc xá đóng cửa lúc 10 giờ 30 phút, bây giờ mới10 giờ mười mấy phút, nhưng lúc này bé con chạy ra nói với Vương Nhất Bác là ký túc xá đã đóng mất rồi, đương nhiên hắn đoán được đứa trẻ này hiện tại tâm tính thất thường. Thực ra cũng không phải tức giận vì Vương Nhất Bác đưa về muộn, có lẽ Tiêu Tiêu chỉ muốn tìm người trút giận, hoặc muốn làm nũng, cho nên Vương Nhất Bác cố ý chừa lại một đoạn đường nhỏ, để cho bé con một cơ hội tự mình lựa chọn. Nếu Tiêu Tiêu không muốn đến gặp Vương Nhất Bác, hoặc chọn quay người bỏ đi, Vương Nhất Bác hẳn đã không nhận được cuộc gọi đó. Nhưng bây giờ Tiêu Tiêu đang tiến về phía mình, trước sau gì cũng không quan trọng, Vương Nhất Bác chỉ biết hiện tại bé con của mình rất cần hắn, hắn can tâm tình nguyện làm chỗ dựa cho Tiêu Tiêu. Đêm nay thật sự quá dài, người bạn nhỏ đã đưa ra đề nghị chia tay, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được tình cảm ấm áp của Vương Nhất Bác mà đồng ý theo hắn về nhà. Về phần bản thân Vương Nhất Bác, tuy rằng chưa hết hoang mang sau một ngày hẹn hò thất thường như tàu lượn, nhưng lúc này hắn là thật lòng vui vẻ. Nếu là người khác, Vương Nhất Bác có khả năng sẽ nghĩ đối phương chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng bên kia lại là Tiêu Tiêu, người mà hắn thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho nên Vương Nhất Bác sẵn sàng cho thêm một chút bao dung cùng đặc quyền bí mật.
Vì vậy hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ nắm lấy đôi tay rét cóng của bé con, cho vào túi áo để sưởi ấm, sau đó duỗi tay ôm bé vào lòng, dắt bạn trai nhỏ chầm chậm đi về phía lề đường, nơi chiếc xe đang đậu. Ngồi trong xe, thân thể run rẩy vì lạnh đã được sưởi ấm vừa đủ, Vương Nhất Bác siết chặt mu bàn tay mềm mại của Tiêu Tiêu, nhìn bé con đang tận lực chu môi, có chút tức giận liếc mình vài cái, hắn không nhịn được cười, hỏi:. Đam Mỹ Sắc "Đói bụng không? Caca đưa em đi ăn tối nhé?" Tiêu Tiêu khịt mũi, gật gật đầu, hếch mặt ngạo nghễ đồng ý. Chỉ cần Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Tiêu, tâm trạng liền tươi như hoa buổi sớm, nụ cười trên môi vô cùng lộ liễu thoải mái, ngón tay cố ý gãi lên cái cằm vểnh lên của bé con vài lần, giống như sờ con mèo con mềm mại, càn quấy mấy lượt, hắn bị Tiêu Tiêu tức giận vỗ cho một phát mặt vẫn hí ha hí hửng, còn hỏi xem bé con muốn ăn gì. Tiêu Tiêu nói cứ tùy tiện mà chọn, vì vậy Vương Nhất Bác quyết định đặt thức ăn sẵn, về đến nhà vừa vặn có đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!