Khi Trần Vũ nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bác, thứ đồ của cậu ta vẫn đang chôn trong cơ thể của Cố Ngụy. Đây là lần thứ hai cậu bị quấy rầy trong đêm nay, lần đầu tiên là khi Cố
Ngụy trèo lên đầu giường nhận điện thoại của tên nhóc em họ, mông vểnh
lên không thành thật chút nào, khi nghe điện còn cố ý lắc bờ mông đầy
đặn, quay đầu liếc Trần Vũ, miệng thì dặn cậu ta cấm manh động, nhưng
cái ánh mắt gợi tình chết tiệt lại như đang mời gọi: " Anh muốn bị thao" Trần Vũ là người lương thiện, đương nhiên không ngăn nổi máu
dồn lên não, liền như một con cún to xác nằm lên lưng Cố Ngụy, điên
cuồng tiến vào hậu huyệt vốn đã ướt đẫm. Nơi mềm mại nóng bỏng bất ngờ
bị đâm mạnh, Cố Ngụy đổ người về phía trước, nghiến răng nghiến lợi
không kìm được tiếng rên rỉ mũi tràn ra khóe miệng, chỉ có thể ôm ga
trải giường mà chịu đựng Trần Vũ thao lộng hết lần này đến lần khác. Cố Ngụy nằm trên giường, nâng eo lên, vừa bị Trần Vũ thao vừa dặn dò đứa
em họ trong điện thoại, rằng em không cần lo lắng cho anh, cuối cùng kết thúc cuộc gọi một cách thất thố. Anh có thể làm gì với tên cảnh sát có thể thể lực và khả năng chiến đấu mạnh nhất thành phố A. Cố Ngụy không sợ Tiêu Thần đến, anh còn sợ Tiêu Thần không đến đây này. Khi Cố Ngụy trả lời điện thoại, Trần Vũ than thở anh không nghiêm túc gì
cả, bàn tay liên tục xoa nắn cặp mông trắng nõn đầy đặn, đỉnh hông ngày
càng tàn nhẫn với vẻ mặt giận dỗi, mí mắt rũ xuống mà thở gấp, sau đó im ỉm không nói tiếng nào, nhất quyết bắt Cố Ngụy kéo má xuống dỗ dành,
gọi hết " anh trai tốt" lại đến " chồng tốt" mới chịu sủa mấy câu. Trần Vũ lúc này như một chú cún con có bộ lông mượt mà, nằm trên người Cố Ngụy hôn liếm. Nam nhân khỏe mạnh, có nếp, có tẻ, Cố Ngụy thích chết đi được. Bây giờ đến lượt Trần Vũ phải nghe điện thoại, Cố Ngụy trong lòng ngột
ngạt, đem vật đang chôn trong cơ thể anh rút ra, chất lỏng trắng đục
theo cặp đùi trắng nõn mềm mại của Cố Ngụy chảy dọc xuống, Trần Vũ nhìn
đến nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Trần Vũ vội
vàng nói tiếp, nhấc máy thúc giục Vương Nhất Bác có gì nói lẹ, Vương
Nhất Bác ở đầu bên kia đang ngồi trong phòng làm việc hút thuốc, tâm
tình khó chịu, không hiểu tại sao sự việc lại như vậy. Trần Vũ cũng thấy hơi lo lắng. Điều thuốc bị vò nát ném trong gạt tàn, sau khi phun ra
một làn sương trắng, hắn mới hỏi Trần Vũ điều tra đến đâu rồi. Trần Vũ há miệng, còn chưa kịp nói lời nào, Cố Ngụy đã nhấc chân giẫm lên
háng cậu, lòng bàn chân mềm mại cọ xát lên xuống nơi gốc rễ ướt át, Trần Vũ cúi đầu xuống, chỉ thấy một màu trắng xóa. Bàn chân mảnh mai, trái
ngược hoàn toàn với vật to lớn đỏ tía đến đáng sợ kia. Những ngón chân
tròn trịa vẫn còn ửng hồng. Trần Vũ máu nóng trào dâng, cả người bốc
hỏa, bàn tay to ôm chặt lấy cổ chân mong manh của Cố Ngụy, đầy ngã người đàn ông với vẻ mặt ủ rũ lên giường, kéo mạnh về phía trước, vỗ vào bắp
đùi đang mở ra. "Gì đấy!" Giọng của Cố Ngụy không lanh
lảnh chói tai như phụ nữ, nhưng mang một chút giận dữ mềm mại, quyến rũ
và độc đáo, đủ để khiến Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia của điện thoại
biết rằng anh ta là đàn ông, và rằng anh ta đang làm gì đó mờ ám với
Trần Vũ. Vương Nhất Bác biết tối nay Trần Vũ có hẹn với Cố Ngụy,
nên ra vẻ chế nhạo không tin, "Trần Vũ, anh nhờ cậu điều tra vụ án,
không phải đi quyến rũ anh họ của cục cưng!" Để trả thù Trần Vũ,
Cố Ngụy đã quỳ trước mặt cậu, nuốt xuống một cái thật sâu, đôi mắt quyến rũ từ phía dưới nhìn lên, dáng vẻ ủy khuất khiến Trần Vũ cảm thấy như
thể mình đang cưỡng ép anh. "Ép đi, cứ ép đi.."Trần Vũ khàn giọng nói với Vương Nhất Bác qua điện thoại, "Em đang nhìn đây", sau đó cúp
điện thoại rồi ném sang một bên, túm tóc Cố Ngụy, kéo cái miệng đang hút máu của anh ta ra, thô bạo đẩy người lên giường, nâng một bên chân anh
treo lên vai, vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào bắt đầu thúc đẩy. Cố Ngụy trợn tròn mắt, bắp đùi co giật, cánh tay như rắn nước ôm lấy Trần
Vũ, thút thít nói rằng mình không thể làm được nữa, nếu Trần Vũ không
chịu chậm lại, anh cảm thấy chính mình sẽ bị làm chết trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!