Tuy rằng chỗ bị Quý Hướng Không đánh chưa có rách miếng da nào, nhưng
mặt Vương Nhất Bác vẫn nổi lên một vết bầm đen nhỏ. Tiêu Tiêu nhìn mà
cau mày, nghiêm túc dắt tay Vương Nhất Bác trở lại phòng làm việc. Ban
đầu hắn còn mạnh miệng kêu đau để ăn vạ một phen, nhưng ai ngờ sau đó
trông thấy bảo bối mắt mũi đỏ hoe như sắp khóc, lập tức ngậm miệng không dám nhờn nữa, vội vội vàng vàng nói "thực ra không có đau lắm đâu."
Tiêu Tiêu cho rằng Vương Nhất Bác đang nhịn đau an ủi mình, trong lòng lại
càng khó chịu, không biết phải làm sao mới tốt, đành bắt hắn ngồi xuống
ghế không được nhúc nhích, chạy đôn đáo khắp nơi tìm dụng cụ sơ cứu,
mang cồn i ốt đến chuẩn bị sát khuẩn giúp Vương Nhất Bác.
Vương
Nhất Bác không ngờ rằng đứa nhỏ này lại phản ứng mạnh như vậy, nhìn
người trước mặt mình đang sốt sắng bôi thuốc, trái tim Vương Nhất Bác tê dại, không còn nhớ nổi nửa tiếng trước còn vì mấy chục tên ngốc trong
điện thoại di động của Tiêu Tiêu mà bực bội trong lòng.
"Có thể sẽ hơi đau, anh chịu đựng chút." Tiêu Tiêu nói với Vương Nhất Bác, tay cầm băng bông nhúng iốt.
Vương Nhất Bác ngồi ở trên ghế, vòng tay qua là có thể ôm eo Tiêu Tiêu, hắn
đem bé con kéo lại giữa hai chân, để Tiêu Tiêu tựa cằm vào bụng mình,
ngoan ngoãn giơ vết thương trên mặt cho bảo bảo xem, lông mi mềm mại
nháy mắt liền rũ xuống, lộ rõ vẻ đau lòng, Tiêu Tiêu áp lòng bàn tay
lạnh lẽo lên mặt người yêu, miệng chu ra thổi nhẹ hai lần trước khi bông băng chạm vào vết thương.
Vương Nhất Bác bị một Tiêu Tiêu ôn nhu dịu dàng như vậy mê hoặc đến thần hồn điền đảo, vòng tay ôm eo ngày
càng siết chặt khiến khoảng cách đã gần lại càng sát thêm, Tiêu Tiêu
suýt chút nữa thì ngã vào lòng Vương Nhất Bác.
Bé con hơi tức
giận, giờ này mà hắn vẫn còn đùa được. Hai má phúng phính phồng lên, đôi mắt tròn xoe ngập nước, giống ý như chú thỏ nhỏ đáng chạy trốn trong
phim hoạt hình, đáng yêu khả ái muốn chết.
"Đừng nghịch nữa!"
Tiêu Tiêu nắm chặt nắm đấm hù dọa Vương Nhất Bác, ai ngờ hắn còn chủ
động bếu khuôn mặt bị thương ra trước mặt Tiêu Tiêu, mặt dày không biết
xấu hổ kêu lên:
" Em đánh đi, đánh đi, đánh ở đây nữa nè! Nếu em nhẫn tâm như thế..."
Tiêu Tiêu khịt mũi, nắm đấm đáp nhẹ lên vai Vương Nhất Bác, uốn người đẩy
cái tay hư đốn của Vương Nhất Bác ra, một bên phân loại thuốc một bên
mắng hắn:
" Anh làm Sếp người ta rồi mà vẫn còn ấu trĩ như thế, cướp máy tính của Quý Hướng Không để làm gì cơ chứ?
Nhắc đến Quý Hướng Không lại thấy bực mình, lúc Tiêu Tiêu đứng ở cửa thang
máy chất vấn Quý Hướng Không tại sao lại đánh người, tên nhãi ranh đó
thế mà dám đứng trước mặt Vương Nhất Bác uy hiếp hắn.
Hắn thoạt đầu không có phản ứng, chỉ vào Vương Nhất Bác, giả bộ ngu ngốc hỏi Tiêu Tiêu:
"Anh là đối tượng của hắn?"
Vương Nhất Bác sợ tới mức đồng tử rung lên, chỉ cần Quý Hướng Không dám nói
thêm một điều không nên nói nữa thôi, hắn sẽ lập tức nhảy dựng lên, đánh Quý Hướng Không quỳ xuống đất mới thôi.
May mắn thay, sau khi
nhận được cái gật đầu đáp lại của Tiêu Tiêu, Quý Hướng Không chỉ im lặng nở một nụ cười kỳ quái. Vương Nhất Bác bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm,
không ngờ Quý Hướng Không lại mưu mô xảo quyệt như vậy, rất nhanh lật
mặt thành con người khác, bờ vai rũ xuống, đôi mắt cún đáng thương nói
với Tiêu Tiêu:
"Tiền bối, em không cố ý đánh người đâu. Là anh ta cướp máy tính của em trước đó."
Tiêu Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, Vương Nhất Bác theo bản năng ôm chặt cứng laptop trong tay.
"Đây là máy tính của em ấy?" Tiêu Tiêu hỏi, chỉ vào chiếc máy tính trong tay Vương Nhất Bác.
Sau lưng Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác nhìn thấy Quý Hướng Không tên quỷ đó
đang cười nhếch mép với hắn. Vương Nhất Bác đuối lý, chỉ có thể cắn răng thừa nhận.
"Tại sao anh lại cướp máy tính của em ấy."
Mặc dù Tiêu Tiêu cảm thấy đau lòng vì Vương Nhất Bác bị đánh, nhưng Quý
Hướng Không là đàn em của Tiêu Tiêu, ít nhiều cũng từng lóc cóc chạy
theo gọi hai tiếng " tiền bối", hơn nữa lúc cậu ta theo đuổi Phương
Thiên Trạch từng đút lót cho Tiêu Tiêu không ít trà sữa. Tiêu Tiêu cũng
coi Quý Hướng Không như em trai mình.
Vậy nên khi Vương Nhất Bác
thừa nhận điều đó, vươn tay rút ngay máy tính từ chỗ Vương Nhất Bác,
nhưng cũng chưa vội trả cho Quý Hướng Không ngay, mà tò mò muốn mở ra
xem thử, nghĩ không ra máy tính này có gì đặc biệt, khiến hai đứa trẻ to xác này lằng nhằng trước cửa thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!