Dùng thẻ lương do bạn trai đưa để trả lại tiền, nói rằng không có gánh
nặng gì cả là giả dối, Tiêu Tiêu cắn ngón tay và do dự hồi lâu rồi mới
hạ quyết tâm làm. Vì vậy, khi chuyển tiền cho tên ngốc đầu tiên, Tiêu
Tiêu đã tập trung đến mức mặt mũi căng thẳng, mắt thỏ tròn xoe, miệng
mím chặt, ngón tay buông thõng trên màn hình một lúc mới phát ra tiếng
"ting" nhỏ, sau đó ấn nó xuống.
Trước lạ sau quen, hai mươi mấy
tên ngốc tiếp theo đều bị Tiêu Tiêu cho bay màu, mặc kệ họ than khóc van xin và tung ra một đống mồi chài cám dỗ. Tiêu Tiêu block mấy tên ngốc
với tốc độ tên lửa, tên cuối cùng không chịu bỏ cuộc, hắ hỏi Tiêu Tiêu:
"Bạn trai em có thể giàu bằng anh không?"
Kể từ khi xác nhận mối quan hệ với Vương Nhất Bác, Tiêu Tiêu không thể
nhìn nổi cảnh người khác hạ thấp bạn trai mình chút nào, bèn hỏi lại
hắn:
"Anh giàu lắm sao?"
Nếu người này có thể nghe thấy
giọng nói của Tiêu Tiêu, anh ta sẽ dễ dàng cảm nhận được ý tứ châm chọc
trong từng câu chữ, nhưng sự xuất hiện của Đào Đào trước nay luôn là
điệu bộ ngây ngô không rành thế sự, thính bay ngập trời, người đàn ông
nọ cứ tưởng Đào Đào đã bị cám dỗ, liền tỏ ra khinh thường, và anh ta hỏi Tiêu Tiêu:
"Em có biết tập đoàn Vương Thị không?"
Màn
hình điện thoại di động Tiêu Tiêu trước mặt phát ra một tiếng "ting", bé con ngẩng đầu lên, trên bàn Vương Nhất Bác có một tập danh thiếp mạ
vàng bốn ký tự của tập đoàn, Tiêu Tiêu cúi đầu gửi tin nhắn.
"Tôi biết, chủ tịch tập đoàn Vương Thị. Anh ấy là bạn trai tôi."
Vừa vặn cùng lúc cũng có tin nhắn đối phương gửi đến:
" Anh là lãnh đạo cấp cao của Vương Thị, lương một năm trăm vạn. Sinh
viên như em có thể tìm loại bạn trai có tiền đồ gì chứ? Không bằng đi
theo anh, mỗi tuần ở với anh hai ngày, chỉ cần em đồng ý, tiền bạc dễ
thương lượng."
Tiêu Tiêu đọc được tin nhắn bên kia, suýt thì cười vỡ bụng, khung chat cứ hiện dòng chữ " đang nhập tin nhắn", hết trồi
lên lại lặn xuống mấy lượt, một lúc sau, người đàn ông gửi dấu ba chấm,
sau đó là dòng chữ "làm phiền rồi", cuối cùng tự động biến mất khỏi vòng bạn bè của Tiêu Tiêu.
Ôm điện thoại cười không thành tiếng,
miệng há to, thân thể nghiêng ngả hết ra đằng sau lại đổ về đằng trước,
chân khua đạp loạn xạ trong không khí, trong khi Vương Nhất Bác ở trong
phòng nghỉ hiển nhiên không được vui vẻ như vậy, thậm chí còn có một
chút... Ừm được rồi, chính xác là hắn đang tức giận.
Vương Nhất
Bác nhớ lại những gì Trần Vũ đã nói, nếu hắn đoán không lầm, thì Tiêu
Tiêu đã lấy được thông tin cá nhân của hắn thông qua những cuộc kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, và bệnh viện đó không phải chỉ có Vương Nhất Bác
tới, mà còn có một số thành viên cấp cao của tập đoàn. Trong lần kiểm
tra y tế tại bệnh viện đó, không biết có bao nhiêu trong số hai mươi mấy tên ngốc này là thuộc hạ của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Quý Hướng Không:
"Giúp tôi tìm xem có bao nhiêu người tán gẫu với Tiêu Tiêu là người Vương thị."
Vương Nhất Bác cau mày nhìn điện thoại, nhanh chóng đánh chữ:
"Tôi nghe nói cậu là hậu bối của Tiêu Tiêu, còn muốn theo đuổi bạn cùng phòng của em ấy hả?"
Quý Hướng Không cục súc đáp:
" Có liên quan gì tới anh?"
Cách màn hình điện thoại cũng thừa biết bộ mặt vênh váo của Quý Hướng Không
đáng ghét mức nào, Vương Nhất Bác đành cắn răng ngậm tức, đưa điều kiện
mồi chài cậu ta:
"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?"
Vương Nhất Bác tự tin cười cợt,
" Chà chà, tôi đã cưa đổ Tiêu Tiêu tám đời rồi, vậy mà cậu vẫn còn độc thân."
Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, Quý Hướng Không gọi cho Vương Nhất
Bác, hắn ung dung cầm điện thoại nghe, nghe Quý Hướng Không hung tợn
mắng mấy câu thô tục cũng không thèm tức giận, trong lòng rất thư thái,
lại còn vỗ vỗ lên bộ quần áo phẳng lì chưa dính tí bụi nào, ra bộ ta đây không chấp trẻ con, sau đó hỏi đối phương"
" Có muốn hợp tác hay là không đây?"
"Anh muốn hợp tác thế nào?" Quý Hướng Không rất khó chịu Vương Nhất Bác,
càng khó chịu hơn là mình đã bị lời đề nghị của Vương Nhất Bác dụ dỗ.
"Cậu giúp tôi làm việc."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!