Vương Nhất Bác không ngờ tới mình đột nhiên nói ra một câu lại có thể
khiến Tiêu Tiêu thương tâm như vậy, miệng còn ngậm thịt viên phồng lên,
những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, khóc đến tâm can hắn đau
xót.
Vương Nhất Bác vụng về lau nước mắt cho Tiêu Tiêu, ôm lấy
khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối, hôn rồi vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Tiêu, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ:
" Ngoan nào ngoan nào~ Bảo bối nhỏ đừng khóc, về sau anh sẽ yêu thương em, để cho bảo bối của chúng ta
được ăn no mặc ấm, không cần chịu đói chịu lạnh nữa, chỉ cần sống mãi
trong hạnh phúc thôi, có được không?"
Tiêu Tiêu chu cái miệng
nhỏ, ra sức khịt mũi, nắm tay từ trên vai Vương Nhất Bác hạ xuống, khóc
mệt rồi liền gắp hai viên thịt thật lớn, mùi thơm nồng đậm của đồ ăn
phần nào đã xoa dịu nỗi ủy khuất trong lòng Tiêu Tiêu. Bé con vừa gật
đầu vừa nhìn Vương Nhất Bác lau nước mắt cho mình.
Bạn trai ngốc lau nhẹ từng chút một, ôm khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Tiêu, khen bảo
bối thật ngoan. Tiêu Tiêu liếm đôi môi khô khốc, liếc nhìn thức ăn đã
được càn quét sạch trên bàn, có chút xấu hổ lắc đầu nói không nên lời.
Chẳng biết có phải vì thời tiết gần đây trở lạnh hơn, khiến cơ thể yếu ớt của Tiêu Tiêu không tích trữ đủ calo cho mùa đông hay không, sức ăn so với trước đây tăng lên khá nhiều, hơn nữa hai ngày nay Tiêu Tiêu đã phải
khóc sưng cả mắt, nếu mà không ăn nhiều, Tiêu Tiêu sẽ cảm thấy bụng đói
cồn cào khó chịu.
Đương nhiên Vương Nhất Bác hiểu điều đó, hắn
liền gọi phục vụ, gọi một đống món Tiêu Tiêu yêu thích. Ánh mắt đỏ hoe
của đứa nhỏ lập tức sáng rực, chăm chú nhìn lên bàn ăn, nỗi buồn vừa nãy cũng qua đi nhanh chóng. Khi thấy Vương Nhất Bác gọi món từ người phục
vụ, Tiêu Tiêu cũng cúi đầu, nheo mắt đọc thực đơn từng chữ một.
" Quả mâm xôi, kem, kem? "
Như thể vừa khám phá ra điều gì đó mới lạ, Tiêu Tiêu nghiêng đầu nói với Vương Nhất Bác,
" Nhìn này, họ có kem vị dâu!''
Vương Nhất Bác hừ hừ cười một tiếng, vươn tay ra nhéo nắn khuôn mặt non nớt
của Tiêu Tiêu, làm sao hắn lại không biết bảo bối nhỏ có ý gì, trời lạnh như vậy còn muốn ăn kem...Nhưng đến lúc đưa thực đơn trả lại người phục vụ, bắt gặp ánh mắt đáng thương của bảo bối nhà mình, Vương Nhất Bác
vẫn đành chịu thua, giơ hai ngón tay lên:
"Thêm hai cây kem dâu nữa."
Tiêu Tiêu trong lòng thầm hô "yess", đầu ngón chân chạm đất, hai bàn chân
xoắn vào nhau, cực kỳ trẻ con. Nếu bố mẹ mà nhìn thấy sẽ mắng rằng Tiêu
Tiêu trông không giống người lớn, Phương Thiên Trạch mà trông thấy sẽ
hùa theo ấu trĩ cùng Tiêu Tiêu, còn Cố Ngụy sẽ giả bộ như chưa thấy gì,
nhưng bây giờ người ngồi bên cạnh lại là bạn trai ngốc Vương Nhất Bác.
Hắn sẽ không quở trách Tiêu Tiêu, không cùng Tiêu Tiêu làm trò ngây ngô, nhưng sẽ không bỏ qua bất cứ nhất cử nhất động nào của bảo bối. Từ đầu
đến cuối Vương Nhất Bác chỉ im lặng quan sát bằng ánh mắt dịu dàng, mặc
cho người yêu thỏa sức quậy phá. . Truyện Full
Dù cho bảo bối nhỏ là người như thế nào, và có làm những hành động kì lạ
hay ấu trĩ ra sao, Vương Nhất Bác cũng sẽ bình tĩnh cảm nhận, bình tĩnh
yêu thương, bình tĩnh trở thành chỗ dựa duy nhất của Tiêu Tiêu.
Tiền bạc và quyền lực đã khiến Vương Nhất Bác gặp quá nhiều sóng gió. Hắn
không cần phải có thêm câu chuyện tình cảm cẩu huyết nào để thử thách
cuộc sống hoàn hảo. Dẫu biết rằng khối tài sản mình sở hữu có thể khiến
hàng nghìn người tình nguyện dâng hiến tình yêu, nhưng thời điểm Vương
Nhất Bác gặp Tiêu Tiêu ở cổng trường Đại học hôm ấy, hắn tỉnh táo hơn
bao giờ hết, cũng chắc chắn chắn rằng lựa chọn và tình yêu của mình là
không hề sai lầm.
Ngay cả khi cái giá phải trả là trở thành nạn nhân số 23 của Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác vẫn rất vui vẻ chấp nhận.
Trở về biệt thự ở phía tây vào buổi tối, Vương Nhất Bác vẫn đang suy nghĩ
không biết ngày mai nên tiếp tục thuyết phục Tiêu Tiêu dọn ra ngoài như
thế nào, bảo bối vừa tắm xong chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông, là bộ mà Vương Nhất Bác đã đích thân lựa chọn. Tóc tai còn ướt loạn đen
nhánh, Tiêu Tiêu ném dép sang một bên rồi bước lên sô pha, kế bên cạnh
Vương Nhất Bác.
"Sao em mặc ít vậy?"
Vương Nhất Bác khẽ
cau mày, ôm bé con đang ngồi nửa quỳ trên ghế sô pha, cầm lấy cái chăn
gấp ở bên cạnh, giũ ra rồi đem cho Tiêu Tiêu bọc mình lại, chỉ lộ ra một mái đầu nhỏ.
"Em mới tắm xong, nóng quá."
Bảo bối vừa tắm nước nóng xong, hai má ửng hồng, đôi mắt to tròn như dòng suối nhỏ biết hát.
"Em rất dễ cảm lạnh, vậy thì đến lúc đấy muốn bị chích hay uống thuốc đây, hử?'
"Không đâu!" Vương Nhất Bác hôn lên cái đầu đang run như cầy sấy của Tiêu
Tiêu. Chạm đến mắt cá chân lạnh giá, hắn ôm lấy bàn chân run rẩy, cúi
đầu tức giận cắn chóp mũi kẻ cố chấp, Tiêu Tiêu bị đau kêu ngao ngao một tiếng thì lại bị Vương Nhất Bác tét vào mông:
"Như vậy còn nói không lạnh!"
Đánh người xong, hắn không quên quấn chặt lấy bàn chân đang lạnh cóng của bé con lại, bàn chân nhỏ đang quấn trong chăn vẫn nhúc nhích không yên,
thừa dịp Vương Nhất Bác bỏ tay ra lại đạp tung tóe, hắn bình tĩnh quấn
chăn lần nữa, quấn vào lại bị đạp, cứ như thế ba bốn lần,...cuối cùng
thì Vương Nhất Bác thực sự hết kiên nhẫn, hắn nắm lấy cằm Tiêu Tiêu, hôn đến khi người dưới thân choáng váng, sau đó quấn chặt nhét vào ổ chăn.
Mặt Tiêu Tiêu còn đỏ hơn lúc từ trong nhà tắm ra, ngồi vào lòng Vương Nhất
Bác, có thể nhận thấy rõ bất kỳ sự thay đổi nào trên cơ thể hắn, đương
nhiên là rén luôn không dám tái phạm.
Ngoan ngoãn nằm im một lúc, Vương Nhất Bác xoa xoa tóc của Tiêu Tiêu, đột nhiên hỏi nhỏ:
"Em có chuyện gì muốn nói với anh không, Tiêu Tiêu?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!