Trước khi Vương Nhất Bác xuống xe, Trần Vũ gọi điện báo tin rằng đã truy ra địa chỉ ip của tài khoản lừa đảo, nó đến từ một bệnh viện tư nhân cao cấp cách đó 30 km.Cuộc khám sức khỏe định kì hàng năm của Vương Nhất Bác đều được thực hiện ở nơi này. Khả năng cao là nhân viên bệnh viện đã đánh cắp thông tin cá nhân của Vương Nhất Bác bằng cách lợi dụng sự thuận tiện trong công việc, sau đó thêm con mồi béo bở vào chuỗi lừa đảo.
Vì đây là một vụ phạm tội nội bộ nên khả năng cao Vương Nhất Bác không phải là nạn nhân duy nhất, Trần Vũ nói rằng cậu nhóc Đại học A vô tội, nhưng Vương Nhất Bác cũng có tội tình gì đâu, mà hiện hắn cũng chả buồn quan tâm nữa, cưa mỹ nhân mới là thượng sách.
Hắn nhéo nhéo cái cổ mềm mại của Tiêu Tiêu ở cổng trường đại học, hung dữ nhìn bé con chằm chằm và gọi "tiểu lừa gạt", dọa cho Tiêu Tiêu chưa mua được khoai lang run cầm cập như cầy sấy. Bé chớp chớp mắt, há hốc miệng, đi theo Vương Nhất Bác răm rắp.
Ngay khi cửa xe vừa đóng lại, ghế sau yên tĩnh và mờ mịt khiến vai Tiêu Tiêu run lên vì sợ hãi, cả người co lại.
Đói bụng lắm, khoai lang nướng thơm phức là đồ ăn vặt yêu thích của Tiêu Tiêu sau khi tan học, nhưng giờ đồ ăn vặt bây giờ đã hết sạch, giờ ăn tối cũng bị Vương Nhất Bác chiếm giữ. Sau khi thất thần qua đi, lúc này bé con mới nhận ra mình bị lừa, Tiêu Tiêu đá vào đôi giày da bóng loáng của Vương Nhất Bác, tức giận nói:
"Tôi không phải trẻ con. Anh lừa tôi!"
"Ồ? Nhóc nói không phải sao?" Vương Nhất Bác chống một tay lên cửa kính xe phía sau Tiêu Tiêu, tiến người sáp lại, làm bộ như đang kiểm tra xem tiểu lừa gạt nói gì, nhưng thực tế là thừa cơ muốn lợi dụng người ta.
"Chà, không phải đâu!" Tiêu Tiêu bị lợi dụng mà không hay biết, mạnh mẽ gật đầu, dùng đôi mắt to chân thành nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, ngốc quá đi.
Ai lại giống tên gian xảo kia.
Vương Nhất Bác nhướng mày nghi ngờ nhìn Tiêu Tiêu, lấy ra một tập tài liệu và một vài tấm ảnh từ trong túi hồ sơ bên cạnh, giơ mấy tấm ảnh lên hỏi nhóc:
"Vậy đây có phải em không? "
Tiêu Tiêu mở to mắt nhìn đống ảnh mà Vương Nhất Bác lấy ra, đều là những tấm hình mà Tiêu Tiêu thường đăng trong vòng bạn bè, bé con có chút sững sờ há miệng, khẽ lộ ra chiếc răng thỏ màu trắng sữa phía trên chiếc lưỡi mềm mại, một lúc lâu sau mới thì thầm:
Vương Nhất Bác đặt tấm ảnh xuống, đưa tài liệu cho Tiêu Tiêu, yêu cầu nhóc mở nó ra và đọc bản ghi trò chuyện bên trên.
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn làm theo lời hắn, mở tài liệu ra, bắt đầu đọc:
"Xin chào anh, em tên là Đào Đào, sinh viên đại học năm hai, hiện em đang hoàn thành bài nghiên cứu do giảng viên giao. Em tuyệt đối không phải lừa đảo. Nếu như anh không tin, em sẽ gửi hình của em cho anh nhé..."
"Đây là bức ảnh đầu tiên em gửi cho anh." Vương Nhất Bác đợi Tiêu Tiêu đọc xong, liền chọn ra một bức ảnh chụp bé con đang ngồi trong thư viện, nằm sấp trên bàn đọc sách.
Ánh sáng dịu dàng chiếu xuống mặt, lông mi và mái tóc mềm mại liền sáng rực, ngay cả những sợi lông tơ nhỏ trên da cũng trở nên ấm áp dễ chịu.
Bức ảnh này chính là một cú hit, và bắt đầu hành trình hẹn hò trực tuyến của Vương Nhất Bácvới "Đào Đào".
"Nhưng mà... em không hề gửi cho anh!" Tiêu Tiêu cắn chặt môi dưới, khó hiểu nhìn" Đào Đào" trong nhật ký trò chuyện.
"Có phải em là người trong ảnh không?" Vương Nhất Bác vẻ mặt nghiêm nghị hỏi lại, Tiêu Tiêu nói là có, Vương Nhất Bác khẳng định: "Đó là em gửi cho anh." Sau khi nghĩ nghĩ một lát, hắn nói thêm:
"Ít nhất em đã gửi cho anh những tin nhắn này."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!