[Bjyx] Mạo Danh

Chương 5: 3


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ngày đầu yêu nhau, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Tiêu đi ăn tối rồi đưa nhóc về trường. Lúc này Tiêu Tiêu đang nằm gác chân trên giường ký túc xá nghịch điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, sau đó lại đảo mắt giữ nút thoại, nhẹ nhàng nói với bên kia:

"Được rồi! Chúc anh ngủ ngon, ngày mai chúng ta lại nói chuyện nhé, Đào Đào yêu anh. "

Nói xong liền nhanh chóng ném điện thoại sang một bên, tự mình chán ghét đến mức nổi da gà, huống chi là Phương Dã, người ở cùng ký túc xá với nhóc.

Y nhặt một gói khăn giấy ném lên giường Tiêu Tiêu, động tác cực kì thô lỗ:

"Nửa đêm rồi Đào Đào vẫn làm việc sao?"

"Đừng lo lắng thừa thãi!" Tiêu Tiêu ném khăn giấy lại, Phương Dã lè lưỡi làm mặt quỷ.

"Ai thèm quan tâm cậu, nếu như cậu bị bắt, tôi kiểu gì cũng vạch tội cậu đầu tiên!"

Phương Dã đã nói mấy điều này không dưới một trăm lần, nhưng y chưa bao giờ làm thật. Tiêu Tiêu biết y miệng cứng lòng mềm, vậy nên lần nào cũng mặc người nói thỏa thích. Nhưng tối nay Tiêu Tiêu thực sự không có tâm trạng cãi nhau với y, bởi vì đúng như Phương Dã đã nói, lần này thì " Đào Đào" bị tóm thật rồi.

Hồi tối lúc Vương Nhất Bác tìm tới cổng Đại học A, Tiêu Tiêu đã sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, thậm chí còn không nói được lời nào, cũng may là vẻ mặt ngây thơ lừa người rất tốt. Thoạt trông cực kỳ ngớ ngẩn nhưng Vương Nhất Bác không hề mảy may nghi ngờ, thực sự cho rằng có người khác đã lấy trộm ảnh của Tiêu Tiêu.

Để trót lọt mà không phải bồi thường tiền, Tiêu Tiêu đã nhập vai như thật, trong lòng tự nhủ xui xẻo xui xẻo 1800 lần.

Phương Dã chơi điện tử xong, nằm thẳng cẳng xuống giường, gập máy tính lại, y xoay người ôm lấy lưng ghế bên cạnh, ngửa cổ hỏi Tiêu Tiêu:

"Tiêu Tiêu, cậu còn nợ bao nhiêu tiền nữa?"

Nhóc nhắm mắt lại, dãy số đó không cần nghĩ tới cũng có thể báo ra:

Bạn đang đọc bộ truyện [Bjyx] Mạo Danh tại truyen35.shop

"Một triệu ba trăm tám mươi lăm nghìn chín trăm tệ. Vậy...ông chủ Phương có muốn giúp tôi trả nợ không? "

Phương Dã chạm vào túi quần phẳng lì của mình, thành thật nói: " Tôi có thể giúp cậu trả một phần nhỏ."

Tiêu Tiêu hưng phấn: "385,900 tệ?"

Phương Dã lắc đầu sửa lại:" 900 tệ còn có khả năng." Chán không buồn nói, Tiêu Tiêu cạn lời.

Y vịn tay ghế đứng dậy, cầm một miếng bánh mì đút vào miệng, đi đến bên giường cậu bạn nhỏ, tò mò hỏi:

"Tiêu Tiêu, cậu muốn làm gì nhất sau khi trả hết nợ?"

"Tôi sẽ đi kiếm tiền." Tiêu Tiêu vừa nói vừa xoa bụng, "Như thế sẽ không phải chịu đói nữa."

Cảm giác đói bụng thật sự quá khó chịu. Hồi năm nhất đại học, Tiêu Tiêu không một xu dính túi, ăn chẳng đủ bữa, ngày nào mắt cũng lim dim vì đói, chỉ biết mải mê đọc sách giáo khoa, tham lam mà ngấu nghiến mấy trang giấy lạnh, và Tiêu Tiêu nhỏ gần như đã ăn luôn sách vở nếu không bị Phương Dã trông thấy.

Tiêu Tiêu nhịp nhàng gõ ngón tay trên bụng, nếu như có thể, nhóc sẽ không bao giờ muốn bị đói trong đời.

Ước mơ của Tiêu Tiêu trong sáng hơn ai hết, chỉ cần giàu có, đủ ăn là được rồi.

Phương Dã suýt tưởng rằng Tiêu Tiêu là một kẻ ham tiền sau khi nghe nửa câu đầu tiền, nhưng sau khi nghe nhóc nói rằng nếu có tiền sẽ không phải nhịn đói nữa, y đã nuốt nước bọt, âm thầm thu lại ý nghĩ lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Bjyx] Mạo Danh, truyện [Bjyx] Mạo Danh , đọc truyện [Bjyx] Mạo Danh full , [Bjyx] Mạo Danh full , [Bjyx] Mạo Danh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top