Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoĐã rất lâu rồi Tô Hi chưa gặp Phó Thiếu Vân. Từ sau khi nàng về lại Kinh Thành, hình như Phó Thiếu Vân rất hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, y cũng không tham gia đợt săn bắt đầu mùa Xuân ấy. Bây giờ gặp lại nhau, Tô Hi phát hiện Phó Thiếu Vân đã gầy đi rất nhiều, cằm đã nhọn hoắt, tuy rằng vẫn rất tuấn tú, nhưng cứ cảm thấy không còn ‘tắm mình trong gió xuân’ và hay cười như trước đây nữa.
Mấy năm nay, Mai thị nóng lòng lo liệu việc hôn nhân cho Phó Thiếu Vân, vừa ý nhất là tiểu nữ nhi Bạch Đàn của nhà Lễ Bộ Thượng Thư. Bạch gia thuộc dòng dõi có học vấn, tất nhiên nữ nhi cũng được dạy dỗ có kiến thức hiểu biết và dịu dàng thuỳ mị. Mai thị nói với Phó Thiếu Vân nhưng y cứ đùn đẩy, mãi cũng chưa chịu đồng ý.
Từ khi Phó Thiếu Vân biết Tô Hi về Kinh Thành, lập tức đến nói chuyện với Mai thị những hai lần, năn nỉ Mai thị đến phủ Tướng Quân cầu hôn.
Phó Thiếu Vân vẫn luôn biết chừng mực, cách làm việc cũng rất bình tĩnh, gần như chưa bao giờ tỏ rõ cầu xin Mai thị điều gì. Tuy là thế, Mai thị vẫn không đồng ý. Lúc đầu thì bà lấy cớ Tô lão Tướng quân chịu tang chưa được ba năm, sau đó lại không kiên nhẫn nói huỵch toẹt với Phó Thiếu Vân: “Phủ Khánh Quốc Công chúng ta sẽ không có khả năng cưới người con dâu như Tô Hi, con từ bỏ đi.”
Sau đó, qua đợt săn bắt mùa Xuân không bao lâu thì lại truyền đến tin tức Chiêu Nguyên Đế tứ hôn cho Tô Hi và Tấn Vương thế tử Vệ Phong.
Đoạn thời gian đó Phó Thiếu Vân gần như ngày nào cũng say khướt. Trước đây y là người cực kỳ kỷ luật.
Bây giờ y nhìn cô nương khoác áo choàng đen thêu kim nơi xa xăm, hệt như đã khắc sâu vào trong lòng, hồi lâu mà vẫn không thể cử động được. Một lúc sau, ánh mắt y dời xuống, dừng trên hai đôi tay đang nắm lấy nhau của Tô Hi và Vệ Phong. Bàn tay Tô Hi rất trắng, cũng rất nhỏ, cả bàn tay nằm gọn trong tay của Vệ Phong, chỉ để lộ cổ tay trắng ngần mềm mại.
Hôm nay thời tiết lạnh, tuy tuyết đã ngừng nhưng còn lạnh hơn cả khi tuyết rơi nữa. Vệ Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi xoa xoa, thấy nàng thừ người ra thì duỗi tay nhéo gương mặt của nàng, nói: “Nàng nhìn gì vậy?”
Tô Hi vội hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có, không nhìn gì hết.” Nói xong lại tiến về trước hai bước, nắm lấy tay của Vệ Phong, “Chúng ta đi thôi.”. Đọc truyện tại -- TRÙ Mtruyện. COM --
Đợi Tô Hi đi, Vệ Phong lạnh lùng nhìn Phó Thiếu Vân cách đó không xa, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Phó Thiếu Vân bên kia nhìn hai người càng đi càng xa. Người của phủ Khánh Quốc Công đã ra khỏi xe ngựa, Mai thị thấy y vẫn đứng bất động, bèn gọi: “Thiếu Vân.”
Lúc này Phó Thiếu Vân mới hoàn hồn, xoay người xuống ngựa, cùng gia đình đi vào cổng Hoàng cung. Mai thị nói với y: “Lát nữa phu nhân của Lễ Bộ Thượng Thư cũng có mặt, sau khi con gặp rồi thì nói vài câu. Nương thấy Bạch phu nhân cũng rất thích con, cô nương Bạch gia cũng rất tốt, có kiến thức, lịch sự nhu mì, rất xứng với con.”
“Nương mặc kệ trước kia con có suy nghĩ gì, bây giờ dẹp hết nó đi cho nương. Chuyện đó không thể nào, trừ khi con muốn nương tức chết.” Mai thị thấy y dầu muối cũng không ăn thì hơi tức giận.
Phó Thiếu Vân không nói lời nào.
Yến tiệc mừng được tổ chức ở lầu Đồng Tước bên hồ Thái Dịch, trước lầu Đồng Tước có một cái bục lớn, đủ để tổ chức yến tiệc cho khoảng 100 người. Lúc Tô Hi và Vệ Phong đến lầu Đồng Tướng thì lập tức tách ra, hắn đến đằng trước gặp mặt Chiêu Nguyên Đế, còn Tô Hi được một lão ma ma trong cung dẫn đường đến chỗ bên nữ quyến.
Tô Hi gặp Hoàng Hậu nương nương, không bao lâu thì nữ quyến của Tô gia cũng tới. Mẫu thân Ân thị dẫn theo Tô Bách Vũ 8 tuổi, thằng bé lớn nhanh như thổi, chỉ mới hai tháng không gặp mà Tô Hi đã cảm thấy nó cao hơn rất nhiều. Đáng lẽ ở cái tuổi này, nó vốn nên quậy long trời lở đất, nghịch ngợm lì lợm, thế nhưng lúc nó đứng chung với mấy đứa trẻ khác thì cứ yên lặng ít nói như thế, không ai có thể chơi chung cùng nó được.
Lúc đầu có mấy tiểu công tử và tiểu công chúa của các đại thần còn muốn chơi cùng nó, nhưng khi thấy nó kiệm lời như thế thì dần dà cũng không chơi nữa.
Nhưng không ai kìm được khuôn mặt đẹp trai của nó, xinh đẹp xuất sắc, bộ dáng lại còn lạnh lùng, đúng là rất hấp dẫn mấy tiểu cô nương.
Trong đó có cháu gái của Văn Uyên Các đại học sĩ là Hàn Tố Mi cực kỳ to gan, cô bé cũng trạc tuổi Tô Bách Vũ, nó đến trước mặt Tô Bách Vũ, chủ động nắm tay thằng bé, chớp đôi mắt to sáng ngời rồi hỏi: “Sao huynh không nói tiếng nào vậy? Huynh tên là Bách ca nhi hả? Muội dẫn huynh cùng đi chơi với bọn họ nhé.”
Tô Bách Vũ nhìn về phía cô bé, còn chưa lên tiếng thì bên kia đã vang lên một giọng nói lanh lảnh —–
“Bách Vũ ca ca!”
Bên ngoài trời giá rét, sức khoẻ của Vệ Đức Âm không tốt nên Lưu Hoàng Hậu vốn không định cho con bé tới. Nhưng nó vừa nghe bảo là Tô Bách Vũ cũng tới thì lập tức đòi đến. Lão ma ma không khuyên được, nên chuẩn bị cho con bé thêm vài bộ quần áo rồi dẫn nó đến đây. Chỉ thấy Vệ Đức Âm mặc một chiếc áo lụa ngắn màu đỏ thẫm đính hoa vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo dày màu đỏ nhạt, nhìn rất mũm mĩm, hệt như hồ lô ngào đường trên nền tuyết, chỉ là khuôn mặt hơi nhỏ chút, nở nụ cười tươi, phấn khích lao đến chỗ Tô Bách Vũ.
Tô Bách Vũ rút bàn tay bị Hàn Tố Mi nắm ra, nó nhìn về phía Vệ Đức Âm, nhắc nhở: “Muội chạy chậm thôi.”
Chờ đến khi con bé đến trước mặt, Hàn Tố Mi học theo bộ dáng hành lễ của người lớn, “Công chúa…….”
Vệ Đức Âm nhận ra Hàn Tố Mi, cười một tiếng gọi “Mi tỷ tỷ”, sau đó quay đầu tự nhiên cầm lấy tay của Tô Bách Vũ, bàn tay nhỏ bé luồn vào trong ống tay áo ngắn của thằng bé, nói: “Bách Vũ ca ca, muội thấy ở đằng sau có nhiều tuyết lắm, tụi mình đi đắp người tuyết đi, được không?”
Tô Bách Vũ ở nhà chưa từng đắp người tuyết, nó không có hứng thú với mấy trò trẻ con như thế này. Có điều lúc này, nó đối diện với đôi mắt đầy chờ mong của Vệ Đức Âm, cuối cùng gật đầu, “Ừm.”
Vệ Đức Âm nhìn về phía Hàn Tố Mi, “Mi tỷ tỷ có muốn đi chung không?”
Tính cách của Hàn Tố Mi hào phóng, hoạt bát hướng ngoại, tất nhiên là cười đồng ý.
Ba đứa trẻ đi đến cây mai phía sau Đồng Tước. Khương ma ma cũng kè kè đi theo sau, Hoàng Hậu nương nương không yên tâm nên xếp thêm mấy ma ma và cung nữ đi theo trông tụi nhỏ. Lưu Hoàng Hậu cười nói: “Con nhóc Đức Âm này, trước đây ta nói với con bé nhiều lần không thể gọi Bách Vũ là ca ca được. Ai ngờ con nhóc này không chịu nghe, ta có sửa bao nhiêu lần cũng không được, đúng là đau đầu.”
Tô Hi lấy Vệ Phong, Vệ Phong lại là đường huynh của Vệ Đức Âm, mà Tô Hi là cô cô của Tô Bách Vũ. Dựa theo vai vế thì Tô Bách Vũ phải nên gọi Vệ Đức Âm một tiếng “tiểu cô” mới đúng.
Đây là nói với Ân thị.
Ân thị trả lời: “Công chúa xinh đẹp thông minh, bây giờ tuổi còn nhỏ, sau này trưởng thành thì tự nhiên sẽ thôi ạ, nương nương đừng lo lắng.”
Lưu Hoàng Hậu khẽ gật đầu, chợt nhớ tới gì mà nhìn Ân thị và nói: “Đức Âm đúng là chơi thân với Bách ca nhi.”
Sau khi cung yến bắt đầu, Tô Hi và Hoàng Hậu nương nương ngồi chung một bàn, xung quanh là mấy vị cáo mệnh phu nhân, trong đó có Khương Lac phu nhân lần trước cùng Vệ Phong đến Tô phủ cầu hôn. Bên trái Tô Hi là Phó Nghi, đối diện là Dự Vương phi và Đổng trắc phi.
Tấn Vương phi Viên thị lên chùa tĩnh dưỡng, hôm nay không thể đến được. Tuy Đổng thị là trắc phi nhưng đức tính cũng khá tốt, hơn nữa phụ thân bà ấy cũng từng là một quan viên ngũ phẩm trong triều, gia thế trong sạch, ngồi vị trí này thay Viên thị cũng rất thích hợp.
Tô Hi không thân với Phó Nghi cho lắm, cho dù là trước khi gả chồng thì cũng chỉ là mối quan hệ nhạt như nước lã. Sau khi nàng ngồi xuống thì rất tự nhiên chào Phó Nghi một tiếng “Nghi tỷ tỷ”, sau khi hai người chào hỏi xong thì không nói gì thêm nữa.
Bên cạnh Tô Hi là một Hầu phu nhân hơi lớn tuổi, rất hay nói, lại còn nói rất nhiều với Tô Hi nữa.
Bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, cộng thêm thời tiết lạnh giá, Tô Hi quấn khăn che miệng hắt xì một cái.
Hầu phu nhân quan tâm, nói: “Vệ phu nhân bị cảm lạnh sao? Cháu gầy như thế, nên mặc thêm quần áo giữ ấm.”
Tô Hi gật đầu nói cảm ơn. Trước khi nàng đến lầu Đồng Tước thì đã đưa áo lại cho Vệ Phong, ở đây nhiều phu nhân như vậy, nếu nàng còn mặc quần áo của hắn thì có vẻ hơi khác người. Nàng đang nghĩ ngợi, Phó Nghi bên tay trái đưa cho nàng một lò sưởi cầm tay, nói: “Nếu Hi muội muội thấy lạnh thì cứ cầm cái này cho ấm tay đi.”
Tô Hi nhìn nàng ta, khách sáo xua tay, nói: “Nghi tỷ tỷ cứ giữ đi, muội cũng không lạnh lắm.”
Than trong lò sưởi cầm tay của nàng đã hết, không có đồ giữ ấm tay nên đôi tay lạnh ngắt. Có điều nàng cũng không nhận đồ của Phó Nghi.
Phó Nghi là người đặt nặng mặt mũi, muốn người khác phải khen nàng đoan trang nết na, đặc biệt lúc này Hoàng Hậu còn đang ngồi bên cạnh. Nhưng Tô Hi không muốn nhận nhân tình của nàng, cười nhạt, “Nghi tỷ tỷ còn mặc ít hơn muội nữa, nếu muội lấy lò sưởi cầm tay thì chẳng phải tỷ sẽ chịu lạnh sao.”
Phó Nghi nói: “Hi muội muội không cần khách sáo với tỷ……”
Nàng ta còn chưa nói xong thì cơ thể lập tức nghiêng ngã, không đợi Tô Hi hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy nàng ta té ngã sang một bên. Nha hoàn của Phó Nghi vội tiến lên đỡ lấy nàng ta, “Phu nhân.”
Tô Hi chớp mắt, nhìn Phó Nghi ngất xỉu.
Phó Nghi nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt không tốt lắm.
Hoàng Hậu nương nương thấy thế thì hoảng hốt, nhanh chóng kêu hai cung nữ đỡ Phó Nghi đến một cung điện gần nhất, sau lại mời ngự y trong cung đến bắt mạch cho nàng ta. Một bữa tiệc vui vẻ, bỗng nhiên không mấy yên ổn. Hoàng Hậu nương nương hỏi: “Sao lại thế này, không phải vừa rồi tức phụ của Uyên ca nhi vẫn còn khoẻ lắm sao?”
Tô Hi nhìn về phía Phó Nghi rời đi, tâm trạng hơi phức tạp. Nàng không biết hành động khi nãy của Phó Nghi là vô tình hay cố ý. Nhưng may là nàng không nhận lò sưởi cầm tay đó, lúc Phó Nghi đưa lò sưởi qua cho nàng, nàng chỉ lắc đầu từ chối chứ chưa duỗi tay chạm vào nàng ta. Nếu không Phó Nghi ngất xỉu thì nàng cũng không nói rõ được.
Chỉ trong chốc lát, ngự y đã bắt mạch xong, tươi cười thân thiết nói với Lưu Hoàng Hậu: “Bẩm nương nương, là tin vui ạ. Mạch đập của phu nhân Dự Vương thế tử là có tin vui rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!