Kỷ Sơ Đào mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra thấy một màu đen kịt, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.
Nàng nhanh chóng ngồi dậy, vô thức mò mẫm trong bóng tối, đầu ngón tay chạm vào vách đá ẩm ướt và lạnh lẽo. Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy một màn mưa mờ nhạt cách đó khoảng mười thước.
Đây là một hang động hẹp được hình thành bởi một vách đá nứt, có hình tam giác, không gian hoạt động tự do chưa đến mười thước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại sao nàng... Lại đến hang động này?
Suy nghĩ hỗn loạn của Kỷ Sơ Đào quay cuồng, nàng nhớ mình bị thích khách mai phục trên núi, ngựa bị thương và phát điên, hất nàng xuống vách đá.
Trong lúc nàng tưởng mình sẽ chết dưới chân vách đá, Kỳ Viêm đã nhảy xuống theo nàng, một tay nắm tay nàng, một tay nhanh chóng đâm lưỡi kiếm vào vách đá để giảm bớt tốc độ rơi.
Mũi kiếm vạch lên vách đá tóe ra tia lửa, cuối cùng mắc kẹt trong khe đá. Mặc dù vậy, mũi kiếm đã không chịu nổi sức nặng của hai người, nó uốn cong đến cực điểm và gãy. Kỳ Viêm nhanh chóng thay đổi tư thế che chở nàng trong vòng tay, hai người lăn xuống con dốc thoải đầy đá vụn lởm chởm...
Sau đó, Kỷ Sơ Đào ngất đi và tỉnh dậy trong hang động này.
Điều đáng sợ là Kỳ Viêm không có ở đây.
Kỷ Sơ Đào không nghĩ Kỳ Viêm sẽ bỏ rơi mình, điều nàng lo lắng là Kỳ Viêm đã bị thích khách bắt hoặc đã gặp phải sự cố nào đó. Suy cho cùng, khi lăn xuống con dốc thoải, Kỳ Viêm chỉ quan tâm bảo vệ nàng trong vòng tay, trong khi bản thân hắn trở thành đệm thịt...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kỳ Viêm!” Kỷ Sơ Đào khàn khàn gọi, nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng vang trong hang động và tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Lối vào hang động tối om giống như miệng của một con thú dữ đang mở ra nuốt chửng mọi thứ. Kỷ Sơ Đào ngồi dậy, cảm nhận được có một mảnh áo mềm mại tuột xuống khỏi người mình.
Nàng vô thức nhặt mảnh áo lên, đưa lên mũi ngửi.
Mảnh áo có mùi tanh của đất, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gỗ thông, đó là áo của Kỳ Viêm!
Sau khi mò mẫm lần nữa, nàng phát hiện áo bị rách nhiều chỗ. Kỷ Sơ Đào càng lo lắng hơn cho tình trạng của Kỳ Viêm, muốn đứng dậy đi tìm hắn, nhưng lại bị một cơn đau xé lòng kéo lại.
Vừa rồi nàng quá lo lắng và sợ hãi nên tạm thời không có cảm giác đau, mà trong hang tối tăm nên nàng cũng không để ý rằng mình đã bị trật chân rồi. Nàng hít một hơi, thò tay xuống cẩn thận chạm vào chỗ bị thương, có thể cảm nhận rõ ràng mắt cá chân đang sưng tấy, không biết có phải bị gãy hay không.
Kỷ Sơ Đào vừa đau vừa lo lắng, nghĩ đến sự an nguy của Kỳ Viêm, nàng mạnh mẽ lau giọt nước nơi khóe mắt, nghiến răng nghiến lợi vịn vào bức tường đá từ từ đứng dậy, sau đó lại gọi to: "Kỳ Viêm, ngươi ở đâu?"
Bởi vì quá sợ hãi nên giọng nàng mang theo tiếng nghẹn ngào rõ ràng.
Thứ duy nhất đáp lại nàng là đêm mưa bất tận.
Kỷ Sơ Đào hít một hơi, lấy hết dũng khí đi về phía cửa hang một cách khó khăn, ít nhất nàng muốn xác định mình đang ở đâu trên vách đá... Nhưng nàng mới di chuyển được ba thước thì nghe thấy tiếng cành cây gãy rất khẽ từ cửa hang.
Giống như tiếng xương người gãy vụn, vô cùng rõ ràng trong đêm tối, khiến người ta phải sởn gai ốc.
Là ai?
Thích khách... Hay thú dữ?
Tim Kỷ Sơ Đào như muốn nhảy lên cổ họng, nàng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Giữa bóng tối bao phủ trong hang động, nàng lặng lẽ cúi xuống, mò mẫm trên mặt đất và nhặt một hòn đá nhọn cỡ lòng bàn tay.
Nàng nắm chặt hòn đá trong tay, nín thở, mở to đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở cửa hang.
Tia chớp xé toạc bóng đêm, dưới ánh sáng chói mắt, một bóng người cao lớn phản chiếu ở cửa hang.
Kỷ Sơ Đào ôm nỗi sợ, liều mạng giơ hòn đá lên ném vào bóng đen!
“Điện hạ, là ta.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, trầm thấp giống như bị ngấm nước mưa.
Hòn đá trong tay rơi xuống đất, sau khi nhận ra được bóng người, Kỷ Sơ Đào lẩm bẩm: "Kỳ... Viêm?"
Rơi xuống vách đá trong đêm tối, nàng tìm được chỗ dựa duy nhất của mình, Kỳ Viêm là người duy nhất nàng có thể tin tưởng vào lúc này.
Trái tim treo lơ lửng của Kỷ Sơ Đào dường như đã lắng xuống, mọi sợ hãi và hoảng loạn đều biến mất từ khi hắn xuất hiện.
Khi nàng kịp phản ứng lại, mắt nàng đã đỏ hoe, nàng nhào về phía Kỳ Viêm: “Ngươi đi đâu vậy?”
Nhưng mắt chân đang bị thương nên không được như mong đợi, nàng còn chưa đến gần Kỳ Viêm đã loạng choạng suýt ngã.
Một cánh tay rắn chắc vươn ra đỡ lấy cơ thể nàng, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, hắn nói: “Cẩn thận, điện hạ đang bị trật chân, không thể đi nhanh được.”
Thị lực của Kỳ Viêm rất tốt, hắn tìm được chính xác chiếc áo ngoài bị rách nằm trên mặt đất. Hắn lại giũ nó ra và trải xuống một nơi bằng phẳng, sau đó đỡ Kỷ Sơ Đào ngồi xuống.
"Nơi này tối quá, bổn cung không nhìn thấy gì cả." Kỷ Sơ Đào run rẩy thở ra, không biết là lạnh hay là đau, nhân tiện nắm lấy cánh tay Kỳ Viêm, lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương à? Lăn xuống dốc cao như vậy chắc chắn là đau lắm phải không? Có chảy máu không?"
Bàn tay nhỏ bé lành lạnh khẽ lần mò, Kỳ Viêm cứng đờ cả người, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng trong bóng tối.
Khoảnh khắc trơ mắt nhìn thấy Kỷ Sơ Đào rơi xuống vách đá là lần đầu tiên trong đời hắn nếm trải nỗi sợ hãi, hắn không suy nghĩ gì mà lập tức bước lên vách đá và liều mạng lao xuống theo nàng...
Lúc này cảm nhận được sự quan tâm yếu đuối nhưng kiên cường của Kỷ Sơ Đào, hắn biết rằng cú nhảy này rất xứng đáng.
"Điện hạ yên tâm, thần không sao. Thần đã trải qua hành quân, chiến tranh và đủ loại hiểm nguy, chuyện cỏn con này đáng là gì. Vừa rồi thần đi tìm thức ăn, sợ điện hạ ở trong hang động một mình sẽ gặp nguy hiểm nên không nhóm lửa để tránh thu hút thích khách hay thú dữ."
Kỳ Viêm giải thích mấy câu, sau đó đưa lá chuối cuộn thành hình phễu đến trước môi Kỷ Sơ Đào, khẽ nói: "Có nước sạch này. Điện hạ uống mấy ngụm đi cho tỉnh táo."
Nghe hắn nói không sao, lúc này Kỷ Sơ Đào mới thở phào nhẹ nhõm, khéo léo "ừ" một tiếng rồi nắm tay Kỳ Viêm uống nước trong lá chuối.
Nhưng thị lực của nàng không tốt bằng Kỳ Viêm, trong hang động tối tăm không nhìn rõ được gì, môi nàng chạm nhầm vào ngón tay của Kỳ Viêm.
Đôi môi mềm mại chạm vào đốt ngón tay khiến cả hai sững sờ.
Tiếng mưa rơi xuyên qua khu rừng, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở cũng được khuếch đại vô hạn.
Cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của Kỳ Viêm, Kỷ Sơ Đào bối rối ngước mắt lên, nhưng không nhìn rõ được biểu cảm của Kỳ Viêm, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn sáng lên lạ thường và có vẻ chịu đựng.
Nàng áy náy nói: “Xin lỗi.”
Sau đó nàng nắm được cổ tay Kỳ Viêm, thay đổi hướng và thành công tìm được nước trong lá chuối rồi uống một ngụm.
Nàng uống xong rồi, Kỳ Viêm vẫn giữ nguyên tư thế đút nước, hồi lâu không cử động.
Ngay cả khi rơi vào tình huống chật vật nhất, nàng vẫn không đánh mất lễ nghi và kiêu ngạo mà hoàng tộc nên có.
Lúc này Kỳ Viêm mới hoàn hồn, "ừ" một tiếng trầm thấp, rồi điềm nhiên đưa chỗ nước còn lại lên môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Khi nhận ra hắn đang làm gì, tai Kỷ Sơ Đào cảm thấy nóng bừng, nàng vội nói: "Này, nước này..."
Nước này nàng đã uống rồi mà, bẩn quá!
Nhưng dường như Kỳ Viêm chẳng quan tâm.
Kỷ Sơ Đào nghĩ lại, nơi hoang dã điều kiện khó khăn, có thể sống sót đã là tốt rồi, đâu ai còn lòng dạ so đo mấy chuyện này chứ? Nếu cứ bắt bẻ mãi vấn đề này sẽ khiến mình trông có vẻ keo kiệt và kiêu căng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Kỷ Sơ Đào mím môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Mưa vẫn rơi, chẳng biết Kỳ Viêm làm thế nào mà chỉ đánh hai viên đá vào nhau đã tạo ra lửa để đốt những cành lá khô còn sót lại trong hang.
Ngọn lửa nhỏ ngày càng lớn hơn, chiếu sáng bức tường đá hẹp và đôi tai đỏ bừng của Kỳ Viêm.
"Không phải ngươi nói lửa có thể dễ dàng thu hút thú dữ hay kẻ xấu sao?" Kỷ Sơ Đào hỏi.
Dù đêm mưa rất lạnh nhưng nàng cũng sợ vì tham ấm mà kéo đến tai họa khác.
Kỳ Viêm hờ hững bỏ cành khô vào đống lửa, giọng nói khàn khàn khó hiểu: “Lúc trước để điện hạ một mình trong hang động nên mới không dám nhóm lửa. Nhưng bây giờ đã có thần ở bên cạnh điện hạ, không cần sợ nữa."
Dưới ánh sáng màu cam, Kỷ Sơ Đào nhìn thấy những vết trầy xước trên quai hàm và mu bàn tay hắn.
Tim nàng thắt lại, kéo ngón tay hắn nhìn xem, cau mày nói: “Còn nói không bị thương, chảy cả máu rồi!”
Nhớ lại Kỳ Viêm vì mình nên mới bị thương, Kỷ Sơ Đào càng cảm thấy áy náy và tự trách, mặt nàng hiện rõ sự đau xót.
Kỳ Viêm co lại các đốt ngón tay theo bản năng, nhưng cũng không rút tay lại, chỉ nhìn ngắm dáng vẻ đau lòng của thiếu nữ, an ủi: "Vết thương ngoài da, không thành vấn đề.”
"Ngươi còn bị thương ở đâu nữa không? Trên người còn có vết thương nào không?" Kỷ Sơ Đào nghiêm túc nói: "Ngươi cởi y phục ra, bổn cung xem cho ngươi."
Dù biết nàng không có bất kỳ ý nghĩ quyến rũ nào nhưng trái tim Kỳ Viêm vẫn đập điên cuồng không thể kiểm soát. Có thứ gì đó đã bén rễ, nảy mầm và phát triển tùy tiện trong trái tim không nhìn thấu, gần như phá vỡ xiềng xích của lý trí.
Nhưng hắn không thể để nàng nhìn thấy, chúng sẽ khiến nàng sợ hãi.
Ánh mắt Kỳ Viêm sâu thẳm, yết hầu lên xuống mấy lần, cuối cùng hắn nhìn sang chỗ khác, cố tình nở nụ cười buông thả: “Ở nơi rừng núi hoang vắng, cô nam quả nữ, nếu điện hạ đã cởi y phục thần thì phải chịu trách nhiệm.”
Kỷ Sơ Đào chớp mắt, một lát sau mới hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, nàng không khỏi đỏ mặt, trừng mắt với hắn: "Ngươi..."
Nàng nản lòng, quay lưng lại với hắn, khó chịu nói: “Bổn cung không phải loại người như vậy! Bổn cung chỉ muốn xem ngươi còn có vết thương nào khác không…”
Kỳ Viêm biết.
Chính vì hắn biết nên sự mất mát trong lòng mới lan rộng không thể kiểm soát được, con thú mang tên "dụ/c vọng" vùng vẫy và phát ra tiếng gào rú không cam lòng.
"Đêm lạnh, y phục của ngươi đã ướt hết rồi, ngươi có thể cởi ra hong khô bên đống lửa..."
Một lúc sau, Kỷ Sơ Đào ôm đầu gối, tấm lưng nhỏ nhắn được bao phủ bởi ánh lửa, nàng khẽ nói thêm: "Yên tâm, bổn cung sẽ không nhìn trộm ngươi."
Một người cực kỳ trong sạch luôn có thể gột rửa mọi vết nhơ trong lòng.
Đôi mắt sắc bén của Kỳ Viêm nóng lên, hắn phớt lờ nói: “Nhiệt độ cơ thể của thần khá cao, không sợ lạnh.”
Hắn quan tâm đến vết thương của Kỷ Sơ Đào hơn vấn đề này.
Kỳ Viêm đứng dậy đi tới trước mặt Kỷ Sơ Đào, nửa quỳ nửa ngồi, đưa tay ra chạm vào mắt cá chân của nàng.
Kỷ Sơ Đào vô thức co chân lại, ngạc nhiên nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Kỳ Viêm nhìn thẳng vào nàng, nói: “Xem vết thương cho điện hạ.”
"Ngươi không cho bổn cung xem vết thương của ngươi, vậy tại sao ngươi lại đòi xem vết thương cho bổn cung?" Kỷ Sơ Đào ôm hai chân mình, tựa cằm vào đầu gối, trong mắt nàng ẩn chứa sự lo lắng và một chút ấm ức: "Chẳng lẽ ngươi không biết rằng nhìn chân nữ tử cũng phải chịu trách nhiệm à?"
Lông mi Kỳ Viêm run lên, bàn tay to chắc nắm lấy mắt bắp chân thon dài đang co lại của nàng, khàn giọng nói: “Đúng, thần sẽ chịu trách nhiệm.”
Kỷ Sơ Đào ngạc nhiên đến mức tạm thời quên rút chân lại. Cho đến khi hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền sang bắp chân nàng, nàng mới bất giác thấy nóng, đầu cũng hơi choáng váng.
Hắn đang đùa à?
Kỷ Sơ Đào lo sợ nghĩ. Nàng cứ cảm thấy Kỳ Viêm không còn hung dữ nữa mà đã trở nên xấu xa.
Dù mắt cá chân của nàng bị sưng tấy nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nắm chặt nó bằng một tay. Ánh mắt Kỳ Viêm tối sầm, chẩn đoán: “May mà không tổn thương đến gân cốt.”
Nàng không biết tại sao mình lại xấu hổ. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nàng vẫn còn hơi bối rối.
Một khoảng lặng kéo dài.
Kỳ Viêm vẫn như thường. Hắn rút tay lại và quay sang hai con chim đa đa đã vặt sạch lông mà hắn vừa săn được khi đi tìm nước.
Hắn khéo léo xâu con chim đa đa đã rút ruột vào một cành cây, thản nhiên nhét nó vào cạnh đống lửa để nướng.
Ầm ầm...
Sấm mùa xuân bỗng nhiên nổ vang, sỏi đá trong hang động rung chuyển theo tiếng gầm xé trời này.
Tiếng giông bão ở nơi hoang dã vẫn đáng sợ như thường. Kỷ Sơ Đào cảm thấy trái tim mình cũng run rẩy theo, vội hít một hơi thật sâu, ôm lấy đầu gối và co rúm lại thật chặt.
Kỳ Viêm ở bên cạnh liếc nàng một cái.
Một lát sau, hắn không nhịn được mà tiến lại gần nàng, nói nhỏ: “Nếu điện hạ sợ thì có thể lại gần thêm chút nữa.”
Kỷ Sơ Đào vùi mặt vào đầu gối, ngại ngùng không nói được lời nào.
Nàng cảm thấy mình đã vô dụng lắm rồi, lúc nào cũng gây thêm phiền phức cho Kỳ Viêm, không thể để mất nốt chút mặt mũi cuối cùng.
Ầm...
Tiếng sấm nối tiếp nhau, bầu trời đêm như bị một con thú khổng lồ xé nát, đó là một sức mạnh tự nhiên mạnh mẽ đánh vào tận sâu tâm hồn, khiến người ta run rẩy từ tận đáy lòng.
Khi sấm mùa xuân vang lên lần thứ ba, Kỷ Sơ Đào không nhịn được, run rẩy nghiêng mình sang một bên, túm lấy vạt áo Kỳ Viêm.
Bóng người phản chiếu trên tường đá, dáng người ngọc ngà dựa sát vào.
Ở một góc độ mà nàng không nhìn thấy, đôi môi mỏng của Kỳ Viêm hơi nhếch lên.
Dường như thiếu nữ sinh ra đã có mùi thơm cơ thể, sau một ngày chật vật, tóc nàng vẫn tỏa ra mùi thơm rất nhẹ, vương vấn trên chóp mũi và cuốn hút hồn người.
Sấm vẫn còn vang lên, con chim đa đa bên đống lửa không được lật nên phần cánh của nó hơi cháy, nhưng cũng không ai quan tâm.
Ai cũng được phép hèn hạ một hồi, phóng túng một lần.
Kỳ Viêm nghĩ gì đó rồi đưa tay lên ấn đầu Kỷ Sơ Đào vào lồ/ng ngực nóng bỏng của mình, ôm lấy nàng và bịt tai nàng lại.
Kỷ Sơ Đào rùng mình.
Một tai nàng bị Kỳ Viêm che lại, tai còn lại áp vào lồ/ng ngực rắn chắc đầy đặn của hắn, nàng chỉ có thể nghe thấy trái tim hắn đập thình thịch, đập mạnh vào màng nhĩ của nàng.
Tiếng sấm không còn vang lên nữa, mưa dường như đã tạnh. Tim nàng cũng đập thình thịch, thình thịch… như muốn phá vỡ lồ/ng ngực. Hơi thở xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính quen thuộc và quyến rũ thuộc về riêng Kỳ Viêm.
Kỷ Sơ Đào ngày càng chóng mặt, dường như không thở nổi.
Nàng cảm thấy có lẽ mình bị đau tim và sẽ chết vì tim đập quá nhanh mất.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!