Cậu cố nén lại nước mắt, nhưng một khi mở miệng, cái giọng nghẹn ngào trực tiếp bán đứng cảm xúc: “Anh, anh bị điên à…”
Ôn Khinh càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng tủi thân, càng tủi thân thì càng khóc lớn.
“Sao anh cứ hù tôi, tôi không làm chuyện xấu, không trêu chọc anh mà…”
Không, nhóc trêu chọc tôi. Úc Hình nghĩ.
Đôi mắt Ôn Khinh ướt đỏ, hàng lông mi dài rũ xuống, uể oải chán nản.
Vẫn là cái dáng đáng thương hắn thích, cơ mà chả hiểu sao Úc Hình đột nhiên hơi mềm lòng.
Hắn chậm rãi bảo: “Tôi không cố ý.”
Ôn Khinh: “Anh cố ý!”
“Tôi khóa cửa rồi!”
Rõ ràng đang tức giận, thêm lớp kính khóc lóc lại mềm ra, nghe hệt như làm nũng.
“Cửa không khóa.” Úc Hình âm thầm bật cười, thuận miệng chỉ: “Khóa rồi tôi mở được à? Nhóc chắc chưa? Hay là khóa cửa hỏng?”
Ôn Khinh dừng khóc, Úc Hình thề son sắt như vậy, đột nhiên cậu không xác định được vừa nãy mình có khóa cửa không.
Một lúc lâu sau, Ôn Khinh thút tha thút thít nói: “Không, không biết.”
Úc Hình cong môi, nghiêng người xoay tay nắm cửa: “Trông nè, khóa hỏng rồi, chuyện này đâu thể trách tôi?”
Hắn tiếp tục nói: “Nãy thấy có người bên trong tôi định đi rồi, là nhóc hò lên tôi mới ở lại đó chứ.”
Ôn Khinh mím môi, thì ra là vậy…
Cậu rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh.”
Úc Hình nghẹn cười, xả ẩm cái khăn rồi ném vào trong ngực cậu: “Lau mặt đi, túi khóc.”
Ôn Khinh nắm chặt góc khăn, thì thào nói cảm ơn.
Úc Hình dựa lưng vào tường, thầm nghĩ nhóc con này lúc giận thì quát, lúc sai thì xin lỗi, lúc cho đồ thì biết cảm ơn…
Thật dễ lừa.
Ôn Khinh xoa mặt rồi cất nó trở lại móc treo. Cậu đang định rời khỏi nhà vệ sinh, Úc Hình bỗng giơ cái chân dài chặn đứng cửa.
“Nhóc hoài nghi ai?” Hắn chớp mắt, hạ giọng hỏi: “Chúng ta có thể cùng nhau bầu.”
Ôn Khinh lắc đầu: “Không có.”
“Không có?” Úc Hình nhướn mày, cúi người dựa sát vào Ôn Khinh: “Vừa rồi chưa kịp hỏi nhóc, tại sao nhóc không nghi ngờ ai?”
Khó có lần hắn nói chuyện chính, Ôn Khinh cũng nghiêm túc trả lời: “Bởi vì thái độ mọi người đều không giống.”
“Đầu tiên loại ba người thẻ Thần vì thẻ của các anh rất quan trọng trong việc tìm ra người dẫn đường, còn lại bốn người gồm tôi, Chu Châu, Trần Y Y và Lý Tư Văn. Thoạt nhìn áp lực bọn họ rất lớn, đều muốn mau mau về nhà.”
Nghe nói đến chữ “áp lực lớn”, Úc Hình cười nhạo thành tiếng, lại hỏi: “Ý nhóc tức là không có người dẫn đường phải không?”
Ôn Khinh lắc đầu: “Quy tắc nói có.”
“Tôi cảm thấy chúng ta đã bỏ qua manh mối nào đó rất quan trọng, nhưng tôi chưa nghĩ ra.”
Úc Hình huýt sáo, vỗ tay: “Không ngờ lá gan nhóc bé tí mà đầu óc ổn phết nhỉ?”
Ôn Khinh: “…”
Chê cậu hay khen cậu đấy?
Ôn Khinh trầm mặc một lát, hỏi lại: “Anh thì sao? Anh nghĩ thế nào?”
Ôn Khinh tự hù tự sợ vội vàng đứng lên chạy thẳng lên tầng hai, cuối cùng dừng chân trước cửa thư phòng.
Có người không lạ, lạ ở chỗ người này lại là Tư Không.
Tư Không ngồi sau bàn đọc sách, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Khinh, trên mặt không còn vẻ khó chịu thường thấy. Khóe môi hắn hạ xuống, ngũ quan sắc bén càng trở nên lạnh lùng.
Tư Không nhíu mày phun ra một câu không đầu không đuôi: “Cách bọn họ xa một chút, cậu có thể qua cửa.”
Nói xong câu đó, Tư Không rời khỏi thư phòng.
Ôn Khinh không nghe hiểu.
Bọn họ là ai?
Cách xa ai?
Tại sao mấy người này chứ thích chơi trò thần bí thế nhỉ? Nói gì nói toẹt ra không hơn à?!
Ôn Khinh xoay người muốn tìm Tư Không hỏi rõ ràng, mỗi tội vừa đi tới cửa, bóng Chu Châu bỗng nhiên hiện lên.
Cậu vội vàng dừng lại chạy vào thư phòng đóng chặt cửa.
Thôi để mai hỏi vậy.
Tuy biết trốn tránh chả phải cách tốt nhưng thực sự hiện tại Ôn Khinh không nghĩ ra biện pháp nào khác, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Chu Châu mau mau bình tĩnh, khôi phục tính cách trước đây.
Cậu quyết định bò lên bàn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Ôn Khinh mơ màng thấy ai đó mở cửa thư phòng, khẽ thở dài một tiếng.
Cậu vùi mặt vào cánh tay, sau lưng đột nhiên ấm áp, không cẩn thận ngủ tiếp.
Lúc Ôn Khinh tỉnh ngủ, bên người nhiều thêm một chiếc chăn mỏng.
Cậu dụi mắt ngẩng đầu, Quý Dư ngồi bên cạnh cười nhạt hỏi: “Cậu ngủ cả đêm ở đây hả?”
“Cậu tìm ra quyển sách này à?” Quý Dư duỗi tay đặt quyển sách tiếng Trung lên bàn.
Ôn Khinh nhìn qua, lắc đầu đáp: “Không phải tôi.”
Tối qua quyển sách này vốn không có ở đây.
Vậy người hôm qua vào thư phòng…
“Hình như là Tư Không.” Ôn Khinh nói.
“Thế hả?” Quý Dư khẽ cười, rũ mắt che giấu cảm xúc bên trong, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn cung cấp manh mối quan trọng đó.”
Manh mối gì cơ?
Ôn Khinh ngẩn người, rũ mắt đọc sách.
[Thần thường ưu ái người trẻ tuổi, bọn họ sạch sẽ thuần túy, tràn ngập ảo tưởng tươi đẹp với thế gian.]
[Tuy nhiên khi những điều tươi đẹp trôi qua, thời gian càng chảy, cái ác sẽ càng xâm chiếm tâm hồn nhân loại. Mức độ nghiêm trọng từ nặng đến nhẹ lần lượt là: kiêu ngạo, đố kị, phẫn nộ, lười biếng, tham lam, phàm ăn, dục vọng và u buồn.]
Ôn Khinh còn chưa đọc xong, Quý Dư đột nhiên hỏi thành tiếng: “Dạo này cậu có thấy mọi người kỳ lạ không?”
Ôn Khinh ngạc nhiên mở to hai mắt, tí thì rơi lệ. Cuối cùng cũng có người đồng cảm với cậu!
Ôn Khinh gật đầu lia lịa: “Có, có!”
Sau đó, cậu nghiêng đầu đè tay ghế, dán sát vào người Quý Dư chậm rãi thủ thỉ: “Cung Vân Vân trở nên hung dữ, Trần Y Y hỏng người, còn Chu Châu…Đêm qua Lý Tư Văn cũng bắt đầu kỳ quái, cô ấy đang dần giống Cung Vân Vân.”
Quý Dư híp mắt nhìn khoảng cách hai người thu hẹp, mỉm cười hỏi tiếp: “Cậu có ý kiến gì?”
Ôn Khinh ăn ngay nói thật: “Tôi nghĩ có thể do áp lực mọi người phải chịu quá lớn.”
Quý Dư: “Chưa chắc.”
“Áp lực lớn nhưng không thể đổi tính trong thời gian ngắn, đúng không?”
Ngữ khí ôn hòa bình tĩnh khiến Ôn Khinh tưởng mình lạc về hồi cấp ba, giáo viên chủ nhiệm đang dạy mình làm đề.