Thấy thế, sắc mặt Chu Châu tối sầm, nhìn lướt qua cánh cửa phòng ngủ.
Rõ ràng cậu mới đi ra từ phòng Tư Không.
Cậu ta lạnh lùng hỏi: “Tư Không cũng bắt nạt cậu à?”
“Không…” Ôn Khinh vội vàng lắc đầu, khóc thêm chút nữa cho hết nước rồi mới thút tha thút thít lên tiếng: “Cậu, cậu cho tôi không gian riêng để bình tĩnh đã…”
“Về phòng bình tĩnh.” Chu Châu nhíu mày: “Nơi này không an toàn.”
Về phòng ngủ càng không an toàn. Ôn Khinh há miệng thở dốc, chỉ thấy Chu Châu xoay người, hơi khụy gối.
“Không!” Giọng Ôn Khinh mang theo chút nức nở, lắp bắp từ chối: “Tôi, tôi tự mình đi được.”
Nói xong cậu niệm thần chú, Chu Châu không ép buộc mà chỉ như binh lính áp giải đằng sau, Ôn Khinh đi một bước cậu ta cũng đi một bước.
Ôn Khinh nơm nớp lo sợ về phòng ngủ, cố gắng lắng nghe tiếng động đằng sau.
Chu Châu theo vào phòng, cạch một tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng chặt, khóa trong.
“Tối qua cậu ngủ cả đêm ở thư phòng.” Chu Châu nói.
Lòng Ôn Khinh lộp bộp rơi xuống: “Tôi, tôi…”
“Cậu rất cố gắng tìm manh mối nhỉ?” Cậu ta vừa dứt lời, Ôn Khinh cảm nhận được đầu mình bị ai đó xoa nhẹ, Chu Châu đang an ủi cậu.
Ôn Khinh ngẩn người.
“Hiện tại còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.” Chu Châu tiếp tục nói: “Chuyện còn lại để tôi giải quyết.”
Giải quyết gì cơ?
Ôn Khinh nghiêng người, đối diện với ánh mắt đen kịt của Chu Châu. Cậu vội vàng tránh né, bò lên giường chui vào chăn, bọc mình thành con kén.
“Tôi ngủ đây.”
May sao Chu Châu chỉ muốn cậu nghỉ ngơi, cơ mà lúc này thần kinh Ôn Khinh đang căng chặt, căn bản không ngủ nổi.
Cậu cuộn tròn, dùng tay chân chặn bốn góc chăn, mãi tới khi không thở được mới dùng tay moi ra cái lỗ nhỏ, lén lút hít hà chút không khí.
Không rõ qua bảo lâu, Ôn Khinh chậm rãi cử động.
Cậu cảm thấy chắc chắn đã qua hai giờ, không có động tĩnh từ Chu Châu, chẳng nhẽ cậu ta đã đi rồi?
Ôn Khinh cẩn thận xốc chăn, trực tiếp đối diện với gương mặt cậu ta!
Mặt Chu Châu lạnh lùng, môi mím thành đường thẳng, tròng mắt âm u đen tối lẳng lặng nhìn cậu.
Ôn Khinh suýt chút nữa bị hù đứng tim, hận không thể mở to mắt trừng hơn nữa.
Chu Châu im ỉm đứng trước giường cậu lâu vậy làm gì?!
Giống như đã nhìn ra Ôn Khinh lo lắng khẩn trường, Chu Châu chớp mắt giải thích: “Tôi sợ Úc Hình tới nên luôn chăm sóc cậu.”
Ôn Khinh thầm nghĩ, cậu như vậy còn đáng sợ hơn Úc Hình nhiều.
Chu Châu: “Cậu tỉnh ngủ chưa?”
Tôi chưa ngủ. Ôn Khinh chậm chạp gật đầu.
Khóe miệng Chu Châu nhếch cao: “Vậy chúng ta nói chuyện quan trọng nhé.”
Tim Ôn Khinh run lên: “Chuyện, chuyện gì?”
“Ôn Khinh, tối nay mình bầu Úc Hình được không?”Chu Châu ngồi xuống mép giường, ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu: “Tư Không đồng ý rồi, đêm nay chúng ta ba phiếu là có thể bầu Úc Hình ra ngoài!”
Bầu ra ngoài…
Tay chân Ôn Khinh lạnh toát, mặc dù cậu đã ý thức được chuyện Chu Châu không hề nghi ngờ Úc Hình là người dẫn đường, cậu ta đơn thuần chỉ ghét hắn, muốn hắn chết đi mà thôi.
Tuy nhiên vẫn đáng sợ có được không?!
Ôn Khinh cúi đầu không đáp, đột nhiên cổ áo bị ai đó kéo xuống, vai tiếp xúc với không khí.
Theo bản năng, cậu đưa tay lên kéo thì bị Chu Châu nắm chặt không thể động đậy.
Ôn Khinh nghiêng đầu thấy bả bai đọng máu, giờ tuy không còn đau nhưng vẫn trông xanh xanh tím tím cực kỳ dọa người.
Cậu mím môi, nhỏ giọng nói: “Không phiền cậu.”
“Cậu không muốn tôi bôi hay không muốn làm phiền tôi?” Chu Châu nheo mắt, trầm giọng: “Định đi nhờ Quý Dư hả?”
“Ôn Khinh, bọn họ đều được, chỉ có tôi không được sao?”
Càng nói giọng Chu Châu càng thấp, nghe có hơi âm u khủng khiếp.
Tay Ôn Khinh đau nhói, chớp mắt đỏ lừ.
Cậu không ngờ loại chuyện bôi thuốc bình thường mà vẫn có thể gợi lên tâm lý đố kỵ của Chu Châu, vội vàng bào chữa: “Cậu, cậu bôi…”
“Tôi chỉ không định làm phiền cậu thôi…”
Đồng ý bôi thuốc, lại còn thêm câu giải thích ngắn gọn.
Sắc mặt Chu Châu tốt đẹp trông thấy, cậu ta cầm rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, chậm rãi xoa lên bả vai Ôn Khinh.
Lành lạnh, đau đớn, Ôn Khinh nhịn không được kêu lên một tiếng.
Chu Châu thả nhẹ động tác, cảm nhận được da thịt mềm mại, tay chậm rãi di chuyển: “Nhịn xuống, sắp xong rồi.”
Ôn Khinh rũ mắt nắm chặt góc chăn.
Đừng nhìn Chu Châu hiện tại hơi biến thái, cậu ta bôi thuốc thực sự rất dịu dàng, thậm chí Ôn Khinh có thể nhịn cơn đau xuống, hốc mắt rất bình thường chưa có dấu hiệu đỏ.
Đầu óc Ôn Khinh rối thành cuộn chỉ, không nghĩ nhiều mà đi theo hắn.
Vẫn là ba món mặn một bát canh, hơi nóng bốc lên, vừa nhìn đã biết mới làm không lâu.
Quý Dư đưa bát đũa cho cậu, trước khi Ôn Khinh kịp mở miệng đã giải thích trước: “Tôi định lên gọi cậu xuống ăn cơm, đúng lúc thấy chuyện không lành.”
Ôn Khinh cúi đầu, nhỏ giọng: “Cảm ơn thầy.”
Quý Dư gạt đi: “Ăn cơm đi.”
Cậu gật đầu cho có, tay chân đang mải cứng đờ lạnh như băng, một lúc lâu mới cầm được bát đũa chậm rãi lùa cơm vào miệng.
“Thầy, có mình tôi ăn thôi sao?” Ăn được một nửa, Ôn Khinh nhớ ra, ngẩng mặt hỏi: “Những người khác đâu?”
Quý Dư khẽ cười: “Họ ăn rồi, bằng này đồ ăn chắc là đủ cho cậu ăn nhỉ?”
“Đủ chứ.” Ôn Khinh gật đầu, nhai chậm nuốt kỹ.
Cơm nước xong xuôi, Lý Tư Văn với Úc Hình nối đuôi nhau xuống tầng.
Lý Tư Văn đi đằng sau người đàn ông, thấp giọng nói gì đó mà Ôn Khinh không nghe ra.
Ngoài dự đoán, cậu phát hiện lần này Lý Tư Văn không nhằm vào mình.
Lúc cô đi tới phòng khách, mắt thấy Ôn Khinh cũng chả lồng lộn lên như buổi sáng, thậm chí Lý Tư Văn chỉ nhấp môi sau đó nhanh chóng nhìn về hướng khác, thoạt nhìn có chút xấu hổ.
Nội tâm Ôn Khinh ngạc nhiên không để đâu cho hết, thầy giáo quả nhiên vẫn là thầy giáo, đối phó với đám học sinh cứ phải nói là đỉnh của chóp.
Nói vậy… Chu Châu có hi vọng rồi?
Đột nhiên Quý Dư dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn: “Ôn Khinh, cậu bỏ bát đũa vào bồn rửa nhé?”
“Được.” Ôn Khinh ngoan ngoãn đứng dậy dọn dẹp.
Úc Hình liếc thấy Quý Dư, nhấc thân theo vào bếp.
Ôn Khinh vừa mở vòi nước đã thấy ông thần Úc Hình ngâm nga bài hát tiến về phía mình.
Giai điệu rất quen thuộc, Ôn Khinh nghe một lúc phát hiện ra đây chính là bài “Tìm bạn” hệ thống hay hát, nháy mắt da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Cậu hết hồn nhìn hắn.
Hôm nay Úc Hình mặc áo dài tắm màu trắng, vẫn cái vẻ lười biếng tựa vào tường, tùy tiện mở tủ lạnh lôi ra quả quýt, ném lên rồi lại ném xuống.
Ăn chả ra ăn, chơi chả ra chơi.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của Ôn Khinh, hắn quay đầu, biết còn hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Khinh đóng vòi nước, nhỏ giọng nói: “Anh sớm biết manh mối mới rồi phải không?”
Úc Hình tung quýt khó hiểu: “Manh mối nào cơ?”
Ôn Khinh chậm rì rì nhắc nhở: “Chuyện biệt thự có khả năng ảnh hưởng tới cảm xúc của mọi người ấy.”
“Nhóc phát hiện ra rồi?” Tay Úc Hình dừng lại, nâng mí mắt ngạc nhiên thốt lên: “Không thể nào, não nhóc có nếp nhăn lúc nào vậy?”
Ôn Khinh mím môi, nhỏ giọng đốp chát: “Não anh mới không có nếp nhăn í!”
Úc Hình chả thèm để ý, hỏi tới cùng: “Ai bảo nhóc?”
Ôn Khinh ăn ngay nói thật: “Sáng nay tôi và thầy Quý thấy sách trong thư phòng, nhưng là Tư Không phát hiện ra.”
“Tôi không biết, hắn có nói cho tôi đâu.” Úc Hình cười nhạo: “Kể tôi xem Quý Dư bảo nhóc kiểu gì?”
Đương nhiên Ôn Khinh không giấu hắn, hít một hơi rồi kể: “Thầy Quý nói biệt thự có vấn đề, sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của mọi người, khiến mọi người sa đọa.”
“Biệt thự?” Úc Hình nhướn mày, phảng phất nghe được câu chuyện nào hài hước lắm.