Ôn Khinh đứng trong sương trắng, vô hồn đi về phía trước.
Từng đợt sương nhẹ quanh quẩn bên người cậu mang theo hơi thở lạnh lẽo, cơ mà nó không hề khó chịu, thậm chí Ôn Khinh còn cảm thấy tinh thần mình bình thường không ít.
Đi thêm vài bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng. Ôn Khinh nhanh chân chạy theo thấy ngay được cái biển quảng cáo quen thuộc được dây kim loại xung quanh chống đỡ — Tòa nhà Tha Phương.
Cậu lại trở về sân thượng, điểm khởi đầu câu chuyện.
[Người chơi đã hoàn thành phó bản đầu tiên, hiện tại tiến hành phân hệ thống cá nhân…]
[Hệ thống bắt đầu ràng buộc…]
[Ràng buộc thành công, hệ thống 001 nguyện phục vụ vì ngài.]
Giọng điệu lạnh như băng bỗng vang lên trong đầu, Ôn Khinh hết hồn, mãi một lúc mới dám lắp bắp hỏi han: “Chào, chào đằng ấy…”
001: [Ừ.]
Ôn Khinh ngẩn người, thỏ thẻ: [Đằng ấy là hệ thống cá nhân của tôi à?]
001: [Ừ.]
Ôn Khinh mím môi, hệ thống gì đó cậu biết, trong tiểu thuyết nhân vật chính nào cũng có. Cơ mà phó bản đầu tiên chỉ có hệ thống chung, cậu còn tưởng thế giới này không có hệ thống cá nhân.
001 lạnh lùng mở miệng: [Xác suất người thông qua phó bản cấp Thần quá thấp, người chơi mới không cần hệ thống cá nhân, tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường.]
Ôn Khinh ngạc nhiên, tiết, tiết kiệm á?
001: [Ừ?]
Cùng một âm tiết nhưng chất giọng lạnh nhạt cao hơn một tone, tựa như đang hỏi lại Ôn Khinh. Cậu khiếp hồn vì sự nhân tính hóa của hệ thống, khô cằn khen ngợi: “Quả, quả là một trò chơi thân thiện…”
[Tiến hành tổng kết sau phó bản “Người dẫn đường”…]
[Mức độ hoàn thành phó bản: 100%]
[Đánh giá tổng hợp: SSS]
[Phần thưởng đạt được: Điểm tích lũy 10000; Buff cấp Thần Người dẫn đường; Chỗ ở nhân gian x 1.]
Ôn Khinh hơi ngốc, xung quanh đầu toàn dấu hỏi chấm. Điểm tích lũy có thể làm gì? Thông qua một phó bản đã được tặng nhà ở? Buff Người dẫn đường lại là cái mẹ gì nữa?!
Không đợi cậu mở miệng, 001 đã tự đáp: [Đừng đứng ở đây, về nhân gian trước.]
Giọng 001 thiên về giọng của máy móc, giống y hệt hệ thống trong phó bản đầu tiên. Ôn Khinh theo bản năng làm theo, cơ mà đi được hai bước, cậu dừng lại nhỏ giọng hỏi: “Làm sao để đi?”
001 phun ra một chữ: [Cửa.]
Ôn Khinh nhìn thấy cánh cửa màu trắng, hồi trước khi đi qua đây cậu đã vào phó bản.
Giờ đi qua tiếp… Ôn Khinh hết hồn: “Lại, lại vào trò chơi nữa sao?”
001: [Không vào.]
Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm, đáng thương hỏi tới cùng: “Thế mình đi đâu á?”
001 chả buồn giải thích, lạnh nhạt khẳng định: [Về thẳng nhân gian.]
Nó không nói thì thôi, nói xong Ôn Khinh càng không dám hỏi nữa, cẩn thận bước tới. Chả hiểu sao đột nhiên phía sau vang lên giọng cười quen thuộc.
“Khinh Khinh, trùng hợp ghê.”
Là tiếng của Chu Châu.
Sắc mặt Ôn Khinh khẽ biến, kinh hoàng chạy về phía trước. Người đằng sau không nói thêm lời nào, vội vàng chạy theo cậu.
Ôn Khinh có thể cảm nhận được lúc Chu Châu chạy tới còn mang theo gió, khi cậu nắm được vào cánh cửa, góc áo đã bị cậu ta túm chặt lôi về.
“Bắt được cậu rồi.” Chu Châu cười lớn.
[Vào.]
Nghe thấy tiếng 001, Ôn Khinh bất chấp tất cả, đẩy cửa nhảy thẳng xuống.
[Hoan nghênh người chơi đến nhân gian.]
Ôn Khinh sợ hãi chạy không ngừng nghỉ, tai cậu tự động bỏ qua lời 001 nói, thẳng tới khi hết sức mới dừng lại, đứng bên đường thở như người hen suyễn.
Xong xuôi, cậu nghiêng đầu nhìn về phía sau, nháy mắt há hốc mồm.
Đây là một con phố buôn bán đông đúc, hai bên đường đều là các cửa hàng lớn nhỏ lập lòe ánh đèn đủ mọi thể loại. Hàng ăn, hàng quần áo, sạp đồ uống…cái gì cần cũng có. Trước mỗi cửa hàng đặt ma – nơ – canh, biển hiệu lấp lánh, giống hệt với thế giới hiện thực.
Ôn Khinh chậm rãi ngửa đầu lên, trên đó không có mặt trời, không có mặt trăng mà chỉ có sương mù bao quanh, cả con phố co lại như chiếc lồng chim ngăn cách với không khí bên ngoài. Giữa không trung xuất hiện một bóng người màu xanh lam như ảnh ảo được tạo ra bởi máy chiếu, mơ hồ không rõ hình dạng.
“Đây, đây là chỗ nào?”
“Hoan nghênh cậu tới nhân gian.” Bên tai vang lên tiếng cười sảng khoái. Ôn Khinh giật mình liên tục lùi về sau, cảnh giác nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, đẹp trai ngời ngời, thấy Ôn Khinh thì nở nụ cười ôn hòa, không tới gần cậu mà đứng cách đó vài mét.
“Cậu là người mới à?”
“Tôi tên Bạch Thông, không có ác ý.” Bạch Thông dừng một chút, cười nói: “Tại tôi thấy cậu là người mới nên tính qua hỏi có muốn mua gói dành cho tân thủ không.”
“Một điểm tích lũy thôi.”
Ôn Khinh nhấp môi: “Sao anh biết tôi là người mới?”
“Cậu nhìn trời nhìn đất nhìn mây mãi, chắc chắn mới đến đây lần đầu.” Bạch Thông xì một tiếng: “Nơi này được gọi là Nhân gian, là nơi nghỉ ngơi giữa các phó bản.”
Ôn Khinh hỏi tiếp: “Mỗi người chơi sau khi qua cửa sẽ tới đây?”
Vậy Chu Châu đang ở gần cậu hả?
Bạch Thông duỗi tay tạo thành số: “Một điểm tích lũy.”
Ôn Khinh chậm rì rì bảo: “Thôi để tôi hỏi hệ thống.”
“Rất nhiều chuyện hệ thống không có quyền trả lời cậu.” Bạch Thông cười cười.
Ôn Khinh rũ mắt, cậu không nghi ngờ Bạch Thông nói dối. Vừa nãy trên tòa nhà Tha Phương, 001 chưa từng giải thích nhân gian là nơi thế nào.
Hơn nữa…cậu hơi sợ 001, chẳng thà hỏi Bạch Thông còn hơn. Ít nhất trong tài khoản hiện giờ cậu có 1 vạn điểm, thiếu 1 điểm chưa hết được.
Ôn Khinh giương mắt đang muốn hỏi Bạch Thông giao dịch kiểu gì, anh ta đã giới thiệu: “Bảo hệ thống của cậu bắn thẳng tới hệ thống số 17834 là được.”
Ôn Khinh mím môi, do dự không dám làm phiền chiếc hệ thống trăm công ngàn việc 001.
Giây tiếp theo, 001 lạnh nhạt lên tiếng: [Đã chuyển.]
Ôn Khinh nhỏ giọng: “Cảm, cảm ơn.”
Bạch Thông cười cười vào vấn đề chính: “Sau khi qua cửa, người chơi sẽ được chuyển dịch tức thời về nhân gian.”
“Trông cậu có vẻ vội vàng, trốn bạn bè ở phó bản trước hả?”
Ôn Khinh gật đầu.
Bạch Thông tiếp tục nói: “Yên tâm đi, người chơi qua cùng một phó bản sẽ được thả ở các địa điểm khác nhau.”
Ôn Khinh miễn cưỡng thở phào, khẩn trương hỏi: “Vậy, vậy sao này thì sao?”
Bạch Thông: “Cái đó còn phải xem nhân phẩm. Cơ mà ở nhân gian, đối phương hoàn toàn có thể truy tìm tung tích cậu.”
“Còn phó bản thì tôi không rõ, dù sao tôi vượt mấy vòng rồi mà vẫn chưa từng gặp lại đồng đội cũ.”
Trong lòng Ôn Khinh âm thầm cầu nguyện sau này mình sẽ không số chó vớ phải Chu Châu.
Một lát sau, cậu chớp mắt hỏi: “Gói tân thủ đâu?”
Bạch Thông giơ tay chỉ chóp mũi mình: “Gói hướng dẫn sống sờ sờ trước mặt cậu nè.”
Ôn Khinh: “…”
Bạch Thông cười hì hì: “Muốn gì cứ hỏi, chỉ cần tôi biết tôi sẽ không giấu nửa lời.”
Ôn Khinh nghĩ nghĩ một lát: “Thế làm cách nào rời khỏi trò chơi?”
Bạch Thông vỗ tay: “Câu hỏi rất hay, next.”
Ôn Khinh: “…”
“Nói thật tôi cũng không rõ lắm.” Bạch Thông vuốt tóc: “Tôi chỉ nghe đồn sau khi thông qua đủ phó bản, tích góp đủ điểm tích lũy là sẽ nhận được một nguyện vọng, chắc ước rời khỏi đây cũng được á.”
Ôn Khinh vội vàng hỏi han: “Đại khái là bao nhiêu điểm tích lũy?”
Bạch Thông lắc đầu: “Chịu, tôi không rõ.”
“Thôi được rồi.” Ôn Khinh cúi đầu, tiếp tục đặt vấn đề: “Điểm tích lũy dùng để làm gì?”
Bạch Thông chỉ cửa hàng bên cạnh: “Dùng để ăn nhậu chơi bời.”
Ôn Khinh đã hiểu, điểm tích lũy là tiền dùng ở nhân gian. Cậu mím môi: “Còn người đã chết trong phó bản thì sẽ chết thật hay rời khỏi thế giới trò chơi…?”
“Cậu là người đầu tiên hỏi tôi vấn đề này.” Bạch Thông nhìn cậu thật sâu: “Tôi chỉ biết một khi chết trong phó bản thì không có cách nào sống lại, nếu cậu không chấp nhận chuyện họ đã chết, cậu có thể xem như bọn họ bị đá khỏi trò chơi này.”
Ôn Khinh há miệng thở dốc, đang định nói chuyện, 001 từ đâu chen miệng vào.
[Chết thật.]
Mặt Ôn Khinh lập tức trắng bệch, ngập ngừng lên tiếng: “Cảm, cảm ơn.”
“Cậu lễ phép quá.” Bạch Thông còn tưởng cậu nói với mình, cười cười: “Chúng ta một người đưa tiền một người đưa tin tức, không cần cảm ơn.”
Ôn Khinh rũ mắt nhìn chằm chằm nền gạch dưới chân, chậm rãi hỏi: “Anh…anh có biết tin tức về các phó bản không?”
Bạch Thông đáp: “Phó bản có ba cấp, từ cao đến thấp là cấp Thần, dị quái, cấp Nhân.”
Thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Khinh trắng bệch, lông mi không ngừng run rẩy đáng thương nên anh ta nói thêm vài câu: “Nhận được phó bản nào phải tùy vào nhân phẩm kẻ đó, người mới bình thường chỉ vào phó bản cấp Nhân, cậu đừng lo lắng.”
“Chả quỷ xui xẻo ngay từ đầu đã vào thẳng phó bản cấp Thần đâu, vận may cũng là một dạng năng lực đấy.”
Ôn Khinh nhịn không được bĩu môi, âm thầm than thở tôi chính là quỷ xui xẻo trong lời anh nói đó. Đời người không phải ai cũng có vận may kiểu này, bốc đại một cái chai cũng khui ra thưởng.
Thưởng phó bản đầu tiên có độ khó cao nhất.
Bạch Thông: “Nhưng vào phó bản cấp Thần và dị quái không nhất định là chuyện xấu, mấy phó bản đó tỷ lệ rơi đạo cụ với buff rất cao, thuận tiện cho việc thông quan phó bản tiếp theo.”
Ôn Khinh ừ một tiếng nhỏ như muỗi, thầm nghĩ nếu lôi cậu vào phó bản cấp Thần lần nữa, chắc cậu xin vĩnh biệt cuộc đời từ đây.
Bạch Thông: “Thực ra khi vào mấy phó bản kiểu đó, cậu chỉ cần nhớ kỹ một điều.”
Ôn Khinh giương mắt: “Điều gì?”
Đối diện với đôi mắt sáng như sao, lòng Bạch Thông nao nao vội vàng nhìn sang hướng khác: “Cấp bậc phó bản đại diện cho cấp bậc Boss cuối.”
Bạch Thông bật cười: “Thì như thế đó, phó bản cấp Thần sẽ gặp được thần, phó bản dị quái sẽ gặp quái vật hoặc mấy thứ linh tinh, còn phó bản cấp Nhân cậu cứ chú ý tới con người là được.”
Ôn Khinh há hốc mồm: “Thần?”
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Bạch Thông sờ mũi hỏi ngược lại: “Cậu theo chủ nghĩa vô thần à?”
“Tôi đã xin ra nhập Đảng.” Ôn Khinh gật đầu, nghiêm túc nói: “Nếu không bị lạc tới đây, khéo giờ này tôi đã thành một công dân gương mẫu.”
Bạch Thông: “…”
Trầm mặc một lát, anh ta mở miệng: “Thế này vậy, cậu cứ coi thế giới này là một trò chơi, quái vật, thần linh các kiểu sẽ là một loại hình nhân vật.”
Đương nhiên Ôn Khinh không rối rắm nơi này rốt cuộc có phải trò chơi hay không, cậu tổ chức lại ngôn ngữ, chậm rì rì hỏi: “Vậy theo anh phó bản cấp Thần có xuất hiện… Thần linh gì đó không?”
Bạch Thông nhún vai: “Tôi chỉ mới nghe nói phó bản cấp Thần có liên quan trực tiếp tới Thần, xuất hiện hay không còn phải tùy thuộc vào loại phó bản.”
Có liên quan trực tiếp tới Thần?
Ôn Khinh hơi rũ mắt, trong Người dẫn đường thứ liên quan duy nhất giữa bọn họ với Thần linh chỉ có…Thẻ Thần.
Cậu đột nhiên nghĩ tới cái tên Úc Hình gì cũng dám nói, bảo cậu thử cầu nguyện với Thần…
Còn quyển sách trắng tinh kia nữa.
Chậc, nếu Úc Hình và Quý Dư thực sự là Thần…
Thì thế giới này xong rồi.
*****
Thấy Ôn Khinh chìm vào suy nghĩ cá nhân, Bạch Thông tùy tiện dựa lưng vào tường, tầm mắt dần rơi xuống quần áo cậu.
Góc trái áo thun rách một mảnh dường như vừa bị ai đó xé, gió thổi qua khiến vải vụn đong đưa, vòng eo như ẩn như hiện.
Trừ quần áo thì người Ôn Khinh không còn vết thương nào khác, kết hợp với vẻ mặt hoảng sợ ban đầu không khó để đoán được sau khi kết thúc phó bản đầu tiên cậu đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Thông nâng mí mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Ở nơi này, vẻ bề ngoài không phải tội, nhỏ yếu mới phải. Ôn Khinh thậm chí còn không biết cậu mới chỉ đứng đây mười phút mà đàn ông thèm muốn cậu, Bạch Thông dùng hai bàn tay đếm cũng chả đủ.
Anh ta thở dài, lia mắt cảnh cáo đám gian ác núp trong góc tối. Đối diện với khí chất của Bạch Thông, người đàn ông lạ mặt co rúm rồi từ từ biến mất.
Bạch Thông giơ tay dừng dưới mí mắt Ôn Khinh, búng một cái: “Nào, tỉnh lại!”
Ôn Khinh mở mịt ngẩng đầu.
Bạch Thông hỏi: “Cậu còn gì muốn biết không?”
“Chuyện đó…chỗ này có thêm bạn bè được không?” Ôn Khinh mím môi, cậu có rất nhiều vấn đề, nhưng không nói ra được. Suy nghĩ một lúc, cậu nhỏ giọng hỏi: “Lúc anh rảnh tôi hỏi anh tiếp được chứ?”
Bạch Thông bật cười thành tiếng: “Cậu tính dùng một điểm tích lũy trói tôi cả đời hả?”
Gương mặt Ôn Khinh ửng đỏ, xấu hổ trả lời: “Tôi, tôi chuyển anh thêm nhé?”
Bạch Thông nhún vai, thuận miệng bảo: “Một điểm tích lũy là giá ưu đãi thôi, giá thực tế chưa chắc cậu đã trả nổi.”
Ôn Khinh ngẩn người, hiểu ra mục đích chủ yếu của Bạch Thông không phải đang kiếm tiến, anh ta đang hướng dẫn người mới.
Vậy nên chỉ lấy một điểm tích lũy.
“Cảm ơn anh.”
“Đi nào, tôi đưa cậu tới chỗ ở.” Bạch Thông xoay người bước vào trong con hẻm nhỏ.
Dáng người anh ta rất cao, ít nhất cũng chạm mét chín, Ôn Khinh vừa chớp mắt đã chả thấy người đâu, không hề do dự chạy theo đuôi.
Thấy người phía trước, Ôn Khinh đẩy nhanh tốc độ túm chặt góc áo Bạch Thông lôi về: “Chờ, chờ tôi…”
Nghe thấy tiếng cậu thở dốc, Bạch Thông dừng lại. Ôn Khinh đứng cho lại sức, sau đó hỏi: “Sao, sao anh biết tôi ở đâu?”
“Đương nhiên hệ thống có bán khách sạn…” Nói được một nửa Bạch Thông ý thức được chuyện gì đó, ngẩng đầu đánh giá Ôn Khinh.
Hỏi ra được câu này thì có nghĩa là cậu đã có chỗ ở.
Nhân gian khác thế giới hiện thực, nơi này không có khách sạn ven đường, càng không có chỗ ở cá nhân, nhà là đạo cụ chỉ rơi xuống sau khi vượt qua phó bản cấp Thần.
Bạch Thông khẽ bật cười, nghĩ thầm thảo nào lúc anh ta nói chỉ có quỷ xui xẻo mới vớ phải phó bản cấp Thần, mặt cậu nhóc này nhăn đúng như quả mướp đắng.
Ôn Khinh không chú ý tới anh ta, cúi đầu thở phì phò: “Lúc qua cửa tôi nhận được phòng ở.”
Bạch Thông cười cười: “Vậy cậu may mắn đấy.”
Ôn Khinh rũ mắt, nhẹ nhàng nói ừ. Bạch Thông chỉ công trình kiến trúc ven đường giống cái bốt điện thoại, nhìn từ bên ngoài vào trong suốt chỉ có đúng một cánh cửa.
Cậu thấy có ai đó bước vào, vài giây sau biến mất không thấy tăm hơi.
Bạch Thông mở miệng: “Nó kết nối trực tiếp tới nơi ở cá nhân của cậu.”
“Cảm ơn anh…” Ôn Khinh mím môi, lại nhỏ giọng hỏi: “Cho nên ở đây thực sự có thể thêm bạn bè à?”
Vừa nãy Bạch Thông chỉ nói giá cả cậu không trả được, chứ không nói nơi này mọi người không thể kết bạn.
Bạch Thông ừ một tiếng, nghiêng đầu. Bởi vì lúc nãy có vận động nên gương mặt nhợt nhạt của Ôn Khinh lộ ra chút hồng hồng, sợi tóc mái vểnh lên cực kỳ đáng yêu.
Anh ta sợ mình mà đứng đây thêm nữa sẽ mềm lòng, xoay người không quay đầu nói: “Đi đây.”
Nói rồi đi vào bốt điện thoại, biến mất không chút dấu vết.
Bên cạnh bốt dịch chuyển có một cái bảng thông báo được ngăn cách bởi lan can, tụ tập không ít người ríu rít buôn chuyện.
“Áo Tư (*) lại vượt qua một phó bản cấp Thần à?”
“Trăm người vào đó có mình hắn thông quan.”
“Mẹ kiếp đỉnh vãi.”
(*) tên ảnh là 奥兹 (OZ) nên tui để Áo Tư theo QT nha.
Bước chân Ôn Khinh hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua xem thử thông báo viết gì. Ngờ đâu cậu mới nhìn được mấy chữ, bảng thông báo đã trống rỗng.
“Đù má đổi mới rồi kìa, ai kéo Áo Tư xuống vậy?”
Mặt Ôn Khinh mờ mịt, Áo Tư là thằng nào? Đổi mới gì cơ?
Đột nhiên không trung vang lên giọng nam trầm thấp: [Người chơi **, người chơi ** thành công vượt qua phó bản cấp Thần Người dẫn đường, ngay lập tức xác suất xuất hiện phó bản cấp Thần tăng 10%, chúc các người chơi có trải nghiệm vui vẻ.]
Ôn Khinh sợ giật mình thon thót, một phần là do nội dung thông báo, một phần là cái giọng kia giống hệt với cậu chàng 001 nhà mình.
[Người chơi **, người chơi ** thành công vượt qua phó bản cấp Thần Người dẫn đường, ngay lập tức xác suất xuất hiện phó bản cấp Thần tăng 10%, chúc các người chơi có trải nghiệm vui vẻ.]
[Người chơi **, người chơi ** thành công vượt qua phó bản cấp Thần Người dẫn đường, ngay lập tức xác suất xuất hiện phó bản cấp Thần tăng 10%, chúc các người chơi có trải nghiệm vui vẻ.]
Hệ thống chủ lặp đi lặp lại thông báo ba lần, người chơi khắp đường phố loạn hết lên.
“Tình huống gì đây?”
“Người dẫn đường là cái phó bản quỷ gì vậy?”
“Con mẹ nó thằng nào thông quan cơ?”
“Sao lần này lại thông báo nặc danh thế? Nổ tên họ địa chỉ ra xem nào?”
Sắc mặt Ôn Khinh càng ngày càng trắng, sợ tới mức chạy thẳng vào bốt điện thoại. Khoảnh khắc cậu đóng cửa, thế giới trước mắt hoàn toàn thay đổi.
Nơi cậu đang đứng là một ngôi nhà rộng khoảng một trăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng bếp trang hoàng hiện đại.
Ôn Khinh chả rảnh đâu đánh giá thiết kế, cậu đặt mông ngồi luôn xuống sàn, chóp mũi chua xót.
Xác suất xuất hiện phó bản cấp Thần tăng lên đồng nghĩa chuyện cậu gặp phải nó cũng sẽ tăng lên.
Khóc đây…
[Muốn xem thông tin cá nhân không?] 001 đột nhiên hỏi, Ôn Khinh hoảng sợ gật đầu. Giây tiếp theo, trước mặt cậu xuất hiện giao diện, trên đó viết thông tin cá nhân của cậu.
[Người chơi: Ôn Khinh.]
[Thân phận: Nhân loại (Vai không thể gánh, Tay không thể nhấc, Chỉ số thông minh tạm ổn, là một phế vật nhân loại bình thường.)]
[Tuổi: Hai mươi (Đã thành niên).]
[Thị thực (*) ở nhân gian: Bảy ngày (Chỉ có thể ở lại trong bảy ngày, đề nghị người chơi chú ý).]
Thị thực Trung Quốc là giấy phép do cơ quan thị thực Trung Quốc tuân theo luật pháp và quy định của nước này, cấp cho người nước ngoài để nhập cảnh, xuất cảnh hoặc quá cảnh Trung Quốc.
[Kỹ năng: Khóc (Hậu quả sau khi sử dụng kỹ năng: Không biết).]
[Buff: Người dẫn đường (Tất cả những thứ không phải con người sẽ có hảo cảm với cậu, có * muốn * cậu, không *cũng muốn *cậu).]
Mấy cái dòng trước Ôn Khinh có thể hiểu, nhưng cái dòng cuối cùng ý gì đây?
Cậu chỉ nhớ Buff Người dẫn đường nhận được khi qua phó bản 1, cơ mà phần giải thích đúng là khỉ gió.
Rối rắm một lúc lâu, Ôn Khinh cẩn thận hỏi 001: “Dấu * có ý gì vậy?”
001: [Thì là *]
Ôn Khinh:???
001 miễn cưỡng mở miệng giải thích: [Từ ngữ nhạy cảm bị che.]
Ôn Khinh ngẩn người, bị che…
Khẳng định chả phải thứ tốt lành gì hết!
Suy nghĩ một lát, Ôn Khinh mím môi: “Chả nhẽ họ, họ muốn ăn tôi à?”
001: [Cậu nghĩ như vậy cũng được.]
Thiếu chút nữa Ôn Khinh lăn đùng ra khóc, buff quần què gì chứ, debuff thì có! Nhỡ sau này cậu có vào tiếp phó bản cấp Thần hoặc Dị Quái, chả nhẽ mỗi lần dùng buff là phải đưa máu đưa thịt ra cho boss ăn?
“Tôi, tôi không cần buff có được không, nó kỳ quá…”
001 im bặt.
Ôn Khinh nhấp môi: “Đây là ý tứ cam chịu có thể sao?”
Ngay sau đó cậu nghe được một tiếng cười lạnh.
Ôn Khinh không nín nổi, hốc mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt tích tụ chảy xuống. Cậu vừa khóc vừa nghĩ thầm trong lòng sao hệ thống cá nhân của mình lại giống hệ thống chủ đến thế, cả tiếng cười lạnh cũng giống luôn…
Thế là cậu cứ có cảm giác mình với hệ thống chủ bị trói buộc cùng nhau, suốt ngày bị nó nhìn chằm chằm, nghĩ thôi cũng đủ dọa người.
Khóc được một lúc, giọng 001 lại vang lên: [Thợ săn cao cấp nhất thường lấy hình thức con mồi xuất hiện.]
Lời này có vẻ như đang an ủi Ôn Khinh, cơ mà cậu thực sự không hề muốn nó mở miệng, lại không dám mở mồm ra cãi, chỉ đành nức nở hỏi: “Tôi là thợ săn cao cấp nhất à?”
001: [Cậu là con mồi ngon nhất.]
Ôn Khinh:???
Hết chương 24 – Nhân gian
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!