Ôn Khinh bị 001 dọa, càng khóc hăng hơn. Khóc hết nước mắt, đột nhiên giao diện trang cá nhân nhảy ra thông báo khác —[Hoan nghênh người chơi tới trung tâm mua sắm Nhân gian.]
Ôn Khinh há mốc mồm, ngay sau đó 001 lên tiếng: [Mở trung tâm mua sắm, trừ 100 điểm tích lũy.]
???
Tại sao hệ thống có thể tùy tiện trừ tiền của cậu?
Ôn Khinh dừng lại, mở to hai mắt: “Anh, anh biết tôi nghĩ gì à?”
001: [Ừm.]
Cậu nhóc khóc lấy không để, âm thầm nghĩ chắc chắn tay 001 nghe được cậu giận dỗi chửi bới nó nên nó mới trừ tiền của cậu.
Rõ ràng đây không phải hệ thống cá nhân, đây là tổ tông của cậu mới đúng…
Ôn Khinh vội vàng xoa mắt, cố cho mình không nghĩ ngợi, thầm chuyển hướng khen hệ thống quả là một “công cụ” có nhân tính, tuyệt vời ông mặt trời…
Cậu không dám nghĩ luyên thuyên, đành nhìn chằm chằm một trăm đồng vừa tiêu mở trung tâm thương mại.
[Nước khoáng: 2 điểm tích lũy.]
[Mì ăn liền: 3 điểm tích lũy.]
[Dao nhỏ: 20 điểm tích lũy.]
…
Giá hàng hóa không khác nhiều giá trong hiện thực, đồ mua xong sẽ được dịch chuyển tới tận nhà, người chơi không cần ra ngoài cửa.
Ôn Khinh lướt hết một lượt, tất cả đều là đồ sinh hoạt bình thường, kiểu như một cửa hàng online đầy đủ.
Cậu nhỏ giọng hỏi 001: [Mua đạo cụ ở đâu?]
001: [Đạo cụ, buff chỉ rơi từ phó bản, không thể mua sắm.]
“Thôi được.” Ôn Khinh lên tiếng, chậm rãi bò dậy rửa mặt rồi dạo qua các phòng.
Tủ lạnh phòng bếp có đủ đồ ăn thức uống, trái cây rau củ, thức ăn nhanh bla bla. Phòng ngủ treo đầy quần áo các loại, đồ vệ sinh cá nhân không thiếu thứ gì.
Đống đồ đạc dọa Ôn Khinh hết hồn, cậu sờ chỗ này chạm chỗ kia, cẩn thận hỏi: “Mấy thứ này dùng điểm của tôi mua à?”
001: [Không.]
Toàn bộ được tặng kèm cùng phòng ở. Ôn Khinh hít sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Cậu nấu một nồi sủi cảo, sau khi ăn uống no đủ chui vào chăn ngủ mê man.
*****
Ôn Khinh ở lì trong nhà sáu ngày không ra khỏi cửa. Thẳng tới ngày thứ bảy cậu mới đeo khẩu trang, đội mũ đi dạo.
Cửa hàng ven đường có nơi tự phục vụ, có nơi lại được nhân viên nhiệt tình hướng dẫn, Ôn Khinh vào một quán cơm nhỏ, lẩn giữa đám người cho tới khi thị thực hết hiệu lực.
Lần này cậu không cần đến sân thượng chờ trước mà lập tức tiến luôn vào phó bản.
Trước mặt xuất hiện một ngôi trường rất lớn, biển hiệu treo trước cổng, trên đó viết bốn chữ sáng lấp lánh –Học viện của Thần.
Ôn Khinh trầm tư nhìn, đột nhiên có loại cảm giác không ổn. Quả nhiên giây tiếp theo, cậu nghe được âm thanh hệ thống chủ.
[Phó bản cấp Thần – Học viện của Thần chính thức mở cửa.]
[Sáu ngày sau là sinh nhật của Thần nhưng học viện không đủ nhân lực. Để đảm bảo hoạt động hiến tế diễn ra thuận lợi, học viện pháp luật tuyển sinh giữa kỳ. Học viện của Thần có rất nhiều quy định khắt khe, đề nghị học sinh chú ý thật kỹ.]
[Nhiệm vụ chính: Sống sót bảy ngày.]
[Nhiệm vụ nâng cao: Tìm ra bí mật bị giấu trong học viện.]
Nghe thấy đây lại là phó bản cấp Thần, mặt Ôn Khinh cắt chẳng còn chút máu.
Cậu, cậu đúng là đồ xui xẻo…
Đầu óc Ôn Khinh lộn xộn, căn bản không chú ý người chơi bên cạnh cứ mải nhìn cậu suốt.
“Anh, Anh Bạch…” Một cậu con trai dáng người mảnh khảnh đi tới trước mặt một người đàn ông khác.
Bạch Thông liếc cậu ta, ừ một tiếng qua loa.
“Anh Bạch, lần đầu em qua cửa, lúc đến nhân gian được anh giúp đỡ…”
Bạch Thông nghiêng đầu, thấy đối phương có ý lấy lòng. Mắt cậu ta sáng rực duỗi tay nhéo mu bàn tay Bạch Thông đầy ám chỉ: “Anh Bạch, chúng ta có thể vào chung phó bản cũng coi như là có duyên…”
Sắc mặt Bạch Thông lạnh dần, nhíu mày kéo căng khoảng cách giữa hai người. Không đợi cậu con trai nói hết, anh ta xoay người đi nhanh về phía Ôn Khinh.
Chỉ thấy Ôn Khinh còn mải hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì. Bạch Thông cười khẽ, giơ tay búng lên mũ lưỡi trai của cậu, bảo: “Vào phó bản mà còn dám đờ người?”
Ôn Khinh giật mình, còn chưa biết người tới là ai đã vội vàng cúi đầu trốn sang bên cạnh.
Bạch Thông nhướn mày: “Quên tôi nhanh thế?”
Lúc này Ôn Khinh mới chú ý tới anh ta, cậu ngạc nhiên mở to mắt, không ngờ lại gặp người quen.
“Anh, anh…Trùng hợp ghê.”
“Rất trùng hợp mới đúng.” Bạch Thông rũ mắt, Ôn Khinh đeo khẩu trang đổi mũ chỉ lộ ra đôi mắt tròn tròn, con ngươi được ánh sáng chiếu vào trong suốt như viên ngọc thạch.
“Chuyện đó… Gói hướng dẫn dành cho tân thủ còn không?” Cậu ngửa đầu nhìn anh ta, do dự một lát rồi hỏi: “Tôi, tôi chuyển thêm điểm cho anh nhé?”
Ý cười bên môi Bạch Thông nhạt dần, một lúc lâu sau anh ta hỏi lại: “Cậu muốn hỏi gì?”
“Hoặc là…” Anh ta dừng một chút, gằn từng chữ: “Muốn tôi làm gì?”
Ôn Khinh ngẩn người, điểm tích lũy còn có thể thuê người cơ à? Cậu không nghĩ nhiều hỏi luôn: “Nhiệm vụ nâng cao tức là sao á? Có bắt buộc phải làm không?”
Bạch Thông chả ngờ câu hỏi của cậu lại đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Anh ta trầm mặc hỏi ngược lại: “Hệ thống của cậu không bảo cậu à?”
Ôn Khinh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi, tôi không dám hỏi…”
Có đứa cháu chắt nào lại dám nhiều lời với tổ tông….
Bạch Thông cúi đầu, tai Ôn Khinh đỏ như máu chả hiểu là do xấu hổ hay do sợ hãi. Anh ta đành giải thích: “Hoàn thành nhiệm vụ chính là có thể qua cửa, hoàn thành nhiệm vụ nâng cao sẽ nhận được đặc quyền qua cửa trước, không cần sống đến bảy ngày, còn có thể nhận thêm thưởng.”
Ôn Khinh thở phào: “May sao nhiệm vụ chính đơn giản.” Xin tha, cậu chẳng có năng lực làm nhiệm vụ nâng cao.
Bạch Thông liếc mắt: “Tại sao cậu lại nghĩ nhiệm vụ cấp Thần đơn giản?”
Ôn Khinh mờ mịt: “Hở?”
Bạch Thông thở dài bất đắc dĩ: “Nhiệm vụ càng đơn giản chứng tỏ phó bản càng nguy hiểm.”
Nguy hiểm đến mức nó chỉ cần người chơi sống sót qua cửa
Mắt Ôn Khinh tối sầm, chết cậu rồi?!
Thấy Ôn Khinh đờ ra hiển nhiên lại đang suy nghĩ gì đó, Bạch Thông nói tiếp: “Cậu còn gì muốn hỏi không?”
“Cảm, cảm ơn anh?” Ôn Khinh thử đáp.
Nhìn con ngươi trong sáng của cậu, Bạch Thông bật cười thành tiếng. Ôn Khinh hơi cáu, thầm nghĩ mặt cậu có phải diễn viên hài đâu mà cứ cười mãi thế?
Đột nhiên tiếng người chơi bàn bạc xung quanh nhỏ lại. Ôn Khinh rướn người nhìn lên, thấy một nam một nữ đang bước đến.
Bọn họ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi công sở, nhìn qua có vẻ giống giáo viên thông thường.
Người đàn ông cười nói: “Các em là học sinh mới phải không, cùng thầy vào trường trước đã.”
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đồng loạt theo lên.
Kiến trúc học viện không khác trường học bình thường là bao, chỉ khác nó có thêm một phòng giống như nhà thờ với chóp nhọn, trong lớp học tượng thiên sứ phân bố khắp nơi, thậm chí trên mặt cỏ, ven đường, trần nhà cũng có.
Ôn Khinh không khỏi nhìn mấy bức tượng thêm mấy lần, bề mặt tượng không nhiễm một hạt bụi tuy nhiên dưới bệ đỡ lại bị dây leo xanh mướt quấn quanh.
“Tôi họ Trần, các em có thể gọi tôi là thầy Trần.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng: “Học viện của Thần khác trường học bình thường, chúng ta được thần che chở, bởi vậy mỗi học sinh nhập học cần phải tiến hành thí nghiệm.”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt người chơi đồng loạt thay đổi. Bọn họ chưa từng gặp chuyện vừa mới vào phó bản được năm phút mà đã bắt đi làm việc.
Ôn Khinh cũng thế, cậu khẩn trương nhìn thầy Trần.
“Thưa thầy, thí nghiệm nhập học sẽ kiểm tra những đề mục nào ạ?” Bạch Thông mở miệng hỏi.
Thầy Trần cười cười giải thích: “Nơi đây là học viện của Thần, đương nhiên các em phải tới Thần Điện tiến hành xem xét thần duyên rồi.”
Nghe tới đây sắc mặt Ôn Khinh trắng bệch. Cậu chưa quên buff người dẫn đường trên người mình đâu đấy nhé?
Nhỡ tí nữa đến chỗ kiểm tra bị ăn luôn phải làm sao?
[Không đâu.] Giọng nói lạnh như băng vang lên trong não. Ôn Khinh giật mình, tim đập bình bịch mới nhận ra đây là 001 của cậu chứ không phải hệ thống chủ.
001 lạnh lùng nhắc lại: [Buff người dẫn đường: Tất cả những thứ không phải con người sẽ có hảo cảm với cậu.]
Ôn Khinh hoàn toàn thông não, thí nghiệm nhập học liên quan tới thần duyên, vậy có nghĩa là cậu có thể thuận lợi qua bài kiểm tra?
Nghĩ tới trường hợp đó, Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm.
“Thầy, thí nghiệm như thế nào ạ?” Có người hỏi thành tiếng.
Thầy Trần kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên sẽ do Thần quyết định.”
Chắc đã nhìn ra lo lắng của mọi người, ông ta cười nói: “Thần rất ưu ái những người trẻ tuổi, các em đang ở độ tuổi đẹp nhất, không cần lo lắng.”
Ôn Khinh nao nao, Thần rất ưu ái những người trẻ tuổi…
Mấy lời này sao cứ quen quen thế nhỉ?
Bạch Thông thấy Ôn Khinh đột nhiên tụt lại cuối đội ngũ, dừng lại chờ cậu đi lên, thuận miệng hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Ôn Khinh nhỏ giọng: “Hai mươi.”
“Anh hai mươi bảy.” Bạch Thông nói: “Già hơn cậu.”
Ôn Khinh mờ mịt nghiêng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của Bạch Thông, âm thầm an ủi: “Anh không già đâu, mới hai mươi bảy chứ mấy.”
Bạch Thông bật cười: “Chết cũng là tôi chết trước, đừng sợ.”
Ôn Khinh ngẩn tò te, lúc này mới hiểu thì ra anh ra đang an ủi mình, nhỏ giọng cảm ơn.
Thầy Trần đưa mọi người xuyên qua khuôn viên trường vào một tòa chóp nhọn giống với giáo đường.
Thần Điện rất rộng nhưng bên trong không có bàn ghế, chỉ có pho tượng trắng cao năm mét sạch sẽ, xung quanh nó là hai pho tượng khác lùn hơn, khoảng hai mét đang cung kính cầu nguyện.
Khoảnh khắc nhìn thấy pho tượng lớn, thầy Trần kinh sợ cúi đầu, tay đan trước ngực làm động tác cầu nguyện: “Đây là vị Thần học viện hầu hạ.”
Ôn Khinh theo thầy, cũng cúi đầu chào hỏi.
Càng tới gần càng có thể thấy rõ chi tiết điêu khắc, chả biết nó được chế tạo bằng loại vật liệu gì, cơ bắp hoa văn trên tượng rất giống thật, sinh động khỏe khoắn.
Thầy Trần không giải thích, đưa mọi người đi lên đài cao. Trên đài trống không, một bia đá to đùng đặt ở giữa. Nửa tấm bia đá khắc đầy tên, chi chít như mạng nhện.
Thầy Trần chỉ vào nó, nói với mọi người: “Chỉ cần khắc tên của mình lên, Thần sẽ tuyên bố đáp án.”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng không dám lên đầu.
Một lát sau Bạch Thông xung phong lên trước, khắc lên bia đá một chữ “Bạch”.
Khoảnh khắc anh ta đặt dao xuống, thầy Trần đột nhiên lạnh mặt: “Không có gì là Thần không biết.”
“Đừng có tư tưởng khôn lỏi lừa gạt Thần linh!”
Bạch Thông nhíu mày.
“Viết toàn bộ tên của em lên.” Mặt thầy Trần không còn dáng vẻ dịu dàng như lúc đầu, ông ta nhìn mọi người từ trên xuống, cảnh cáo: “Các em chưa chính thức nhập học, lần này tôi tha không truy cứu nữa.”
“Tuyệt đối không được lặp lại chuyện này!”
Bạch Thông cau mày, chậm rãi khắc đầy đủ tên mình. Đột nhiên một cơn gió mát thổi tới, xung quanh Thần Điện không có cửa sổ, cơn gió này quả thực rất quỷ dị.
Mọi người sợ hãi xanh mặt, biểu cảm thầy Trần hơi buông lỏng, mở miệng nói: “Bạn học tiếp theo.”
“Bạn học tiếp theo.”
“Bạn học tiếp theo.”
…
Ôn Khinh vừa đánh giá người chơi khác vừa âm thầm đến thứ tự. Lúc tới số mười, một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, ngũ quan đẹp đẽ lạnh lùng bước lên.
Sau đó Người đàn ông đứng im, con ngươi không nhúc nhích.
Thầy Trần lặp lại: “Bạn học, đến lượt em.”
Người đàn ông vẫn đứng bất động.
Ôn Khinh chớp mắt, nhịn không được hỏi Bạch Thông: “Chuyện đó…anh ta hiểu tiếng Trung không?”
Bạch Thông xì cười: “Từ lúc tới nhân gian cậu vẫn ở lỳ trong nhà hả?”
Nếu đã ra ngoài chắc chắn không thể hỏi câu ngờ nghệch như vậy được.
Ôn Khinh mờ mịt.
Bạch Thông thấp giọng nói: “Ở thế giới này, giao tiếp giữa người với người không có chướng ngại.”
Ôn Khinh ồ lên, cũng đúng, đằng nào ngôn ngữ bọn họ nói với ngôn ngữ trong trò chơi chưa chắc đã cùng một loại. Tóm lại, giao tiếp không phải vấn đề.
Cậu nghiêng đầu thử nhìn vào đôi mắt người đàn ông. Mắt hắn hơi xếch lên, con ngươi màu xanh lục nhưng trung tâm đồng tử lại màu đen giống hệt một con dã thú.
Bản năng khiến Ôn Khinh cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng né ra chỗ khác.
Người đàn ông tiến lên phía trước, mặt lạnh khắc tên mình.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thầy Trần hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, bạn tiếp theo.”
Quan sát một lúc, Ôn Khinh tổng kết lại mỗi người khác nhau cường độ gió cũng khác nhau, qua biểu cảm của thầy Trần hình như gió càng lớn thì thí nghiệm của người đó sẽ càng hoàn hảo.
Rất nhanh đã tới lượt Ôn Khinh. Cậu đi lên phía trước, cầm con dao khắc đá.
Tượng Thần nhắm mắt cả người trần truồng, cơ bắp cùng bộ phận dưới ba tấc rốn được khắc họa rõ nét.
Ôn Khinh vừa nhấc mắt đã đối diện với “cái đó đó” cực khủng, cực kỳ có tính sát thương. Cậu vội vàng cúi đầu, tự nhủ với chính mình đây là nghệ thuật, đây là nghệ thuật…
Nhóc con nắm chặt dao khắc từng nét, từng nét tên mình xuống phiến đá.
Một phút sau Thần Điện trở nên cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Ôn Khinh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rõ ràng.
Xảy ra chuyện gì? Cậu hoảng sợ nghiêng đầu, chỉ thấy gương mặt vặn vẹo sung sướng của thầy Trần cùng với biểu cảm xanh mét của người chơi bên dưới.
Lông mi Ôn Khinh run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu. Không biết từ khi nào tượng Thần đã cúi xuống, mí mắt thong thả nhếch lên lộ ra đôi mắt sáng tỏ sâu không thấy đáy, lẳng lặng quan sát cậu.
Trong cơn hoảng loạn, dường như Ôn Khinh nghe được tiếng cười nhạo quen thuộc, nhẹ nhàng đậu lên tai mình.
Hết chương 25 – Học viện của Thần 01
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!