Thân hình Áo Tư to lớn ít nhất cũng phải mét chín, đứng trước mặt Ôn Khinh như tòa tháp lớn, đôi mắt chăm chú nhìn cậu cực kỳ có cảm giác áp bức.
Tay Ôn Khinh bị niết phát đau, đối diện với ánh mắt xanh lè của hắn, sợ tới mức đầu óc ong ong, thân thể không phản ứng kịp.
Cậu mờ mịt hỏi: “Cắn, cắn gì cơ?”
Áo Tư vững vàng đi lên phía trước một bước, dùng chân phải chen vào giữa hai chân Ôn Khinh, chậm rãi bảo: “Cậu nói thử xem.”
Hai mắt Ôn Khinh trừng lớn, cảm nhận được thân dưới đối phương đang biến hóa.
Cắn, miệng….
“Anh, anh đừng hiểu lầm.” Hai từ đặt chung khiến cậu hoảng sợ liên tục lùi về sau. Đụng phải gạch men sứ, Ôn Khinh cứng đờ lắp bắp bảo: “Tôi không muốn!”
Không muốn dùng thân thể qua cửa, tên người nước ngoài trước mắt bị làm sao ấy!
Giọng Ôn Khinh vì lo nên mang chút nghẹn ngào, Áo Tư càng nghe thân thể càng nóng.
“Không muốn…” Áo Tư dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Nhưng giờ có thể nghĩ lại.”
“Nghĩ rồi…” Mắt Ôn Khinh đỏ lòm, nhịn xuống để mình không rơi nước mắt: “Không cần.”
Cậu lùi về sau một bước, dùng sức rút tay ra nhưng không có cách nào thoát khỏi hắn, độ ấm trên bụng càng ngày càng tăng, cứng ngắc chọc thẳng lên chỗ cậu.
Ôn Khinh không dám nhúc nhích.
Áo Tư mím môi, cảm nhận được cơ thể bên dưới đang run rẩy, đầu ngón tay không nhịn được chạm vào da thịt mềm mại, chầm chậm vuốt ve.
Giây tiếp theo Ôn Khinh phản ứng mạnh hơn, đáy mắt hiện lên tầng hơi nước. Cậu dính sát vào vách tường, sợ hãi lí nhí: “Tôi, tôi có thể giúp anh tìm người.”
Xong xuôi, cậu quyết định giảng giải đạo lý cho hắn: “Cậu, cậu trai vừa nãy tôi thấy chủ động, chủ động quấn anh mà…Cậu ta đẹp mà lại còn ngoan…”
Áo Tư rũ mắt vuốt ve xương cổ tay Ôn Khinh, trên đó dính chút bọt nước, trơn trượt hơi lạnh khiến người ta không nỡ rời đi.
Một lúc lâu sau hắn mở miệng hỏi: “Cậu có đạo cụ?”
Ôn Khinh không dám nhìn hắn, lắc đầu với biên độ nhỏ: “Không có.”
Áo Tư thấp giọng hỏi tiếp: “Vậy tại sao cậu không có phản ứng?”
Ôn Khinh nghe câu được câu không: “Phản ứng gì?”
Áo Tư nâng mắt, tiến lên phía trước lần nữa. Hai chân giao nhau, Ôn Khinh bị sức nóng hun váng cả đầu.
Nhìn cái mặt đáng thương của cậu, Áo Tư bật cười thành tiếng. Khóe môi hắn nhếch lên hệt như con chó dữ gặp được đồ ăn ưng ý, chuẩn bị há miệng ra đớp.
Thấy vậy Áo Tư mở miệng ban phát: “Từ ngữ cầu nguyện có vấn đề.”
Hắn hơi nghiêng người, chống tay bên cái hông mềm mềm: “Nhưng cậu không bị ảnh hưởng.”
Ảnh hưởng?
Thì ra Áo Tư và Trương Thành Nhuận bị phó bản ảnh hưởng nên mới xuất hiện phản ứng, vậy nên Áo Tư mới hỏi cậu có đạo cụ không, câu hắn nói trước đó cũng chỉ muốn hai bọn họ hợp tác hỗ trợ lẫn nhau?
Không phải định ép buộc cậu?
Nước mắt Ôn Khinh rút đi với tốc độ mắt thường trông thấy, khịt mũi đáp: “Lúc bắt đầu tôi cũng thấy là lạ, sau đó rửa mặt là hết.”
Chả nhẽ phản ứng của người bình thường khi gặp chuyện đó không phải vậy à?
Cảm nhận Áo Tư còn đang nhìn mình, Ôn Khinh nhỏ giọng đề nghị: “Anh muốn thử không?”
Áo Tư nghiêng đầu ngó cái bồn rửa mặt.
Ánh mắt Ôn Khinh dần mơ hồ, âm thầm chờ Áo Tư tránh ra sẽ lập tức chạy đi mở cửa.
Hai ba mét, chạy được.
Ôn Khinh lấy hơi chuẩn bị, giây tiếp theo chỉ thấy Áo Tư đi tới trước bồn rửa mặt, thuận tay túm cậu theo. Hắn đứng trước mặt cậu ngăn cản đường đi sau đó mới chậm rãi thả lỏng, tầm mắt từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi người Ôn Khinh.
Thưởng thức bộ dáng Ôn Khinh rùng mình, Áo Tư nâng cằm phun ra hai chữ: “Rửa mặt.”
Phản ứng đầu tiên của Ôn Khinh đó là nhường đường, cơ mà đợi một lát Áo Tư vẫn không di chuyển.
Đến mức này cậu không hiểu thì đúng là thằng ngốc.
Áo Tư muốn cậu rửa mặt giùm hắn.
Ôn Khinh lấy khăn giấy nhúng thử xuống nước cơ mà nó nát ngay, hoàn toàn không thể lau mặt. Cậu rối rắm rất lâu, đành phải vươn tay lấy nước hứng tới, nhỏ giọng bảo: “Tay, tay tôi sạch.”
Áo Tư ừ một tiếng.
Ôn Khinh hít sâu, hơi nhón chân nâng “bát nước” lên mặt Áo Tư. Hắn rũ mắt, nước từ thái dương chảy dọc theo gương mặt, sức nóng sâu trong cơ thể dần dần bị dập tắt.
Đưa xong bát nước Ôn Khinh lập tức lùi về góc phòng nhìn chằm chằm Áo Tư. Một phút qua đi, hai người vẫn đứng lườm nhau.
Tuy cơ thể hắn đã bình thường nhưng trái tim vẫn đập nhanh liên tục.
Ôn Khinh cúi đánh giá hắn, xác định sau khi hắn đã không có chuyện gì, lo lắng dịch ra phía cửa: “Tôi, tôi đi trước nhé.”
Nói xong cậu xông thẳng ra ngoài.
Áo Tư nhìn theo cậu, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm đi bọt nước bên môi.
*****
Ôn Khinh chạy như ma đuổi về phía phòng học.
Vừa chạy tới nơi cậu đột nhiên bị người ta kéo ra ngoài, sau đó một giọng nói quen thuộc ập tới: “Là anh.”
Ôn Khinh nghiêng đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của Bạch Thông.
Anh ta hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Ôn Khinh chậm rì rì đáp: “WC…”
Giọng cậu còn mang theo chút âm mũi, Bạch Thông nhíu mày. Thấy đôi mắt đỏ lòm của cậu, anh ta trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Khinh lắc đầu rồi lại gật đầu: “Tôi gặp Áo Tư trong nhà vệ sinh.”
Bạch Thông âm thầm liếc cơ thể cậu từ trên xuống dưới, vấp phải cổ tay hồng hồng, tầm mắt anh ta tụ lại: “Sau đó?”
“Không có sau đó.” Ôn Khinh lí nhí: “Từ ngữ cầu nguyện lúc nãy hình như có vấn đề…”
“Tôi hơi nóng tới WC rửa mặt, rửa mặt xong thì không sao nữa.” Cậu tìm từ một lát, hạ giọng bảo Bạch Thông: “Áo Tư và Trương Thành Nhuận vào sau, bọn họ cũng, ừm, cũng nóng. Phản ứng thân thể rất rõ ràng, Áo Tư rửa mặt xong cũng bình thường lại.”
Bạch Thông nhìn đôi tai cậu ửng đỏ, hỏi: “Áo Tư có làm gì cậu không?”
Ôn Khinh mím môi, thật tình mà nói Áo Tư chả làm gì cả, chỉ là ánh mắt hắn cứ dán lên người cậu…
Cậu không biết nên mở lời ra sao, Bạch Thông không hỏi nhiều nhìn sang chỗ khác: “Anh biết rồi.”
“Vừa nãy mấy người cầu nguyện đều trực tiếp làm trong phòng học.”
Ôn Khinh há hốc mồm.
“Làm trước mặt mọi người.” Bạch Thông bổ sung: “Học sinh khác có vẻ rất quen thuộc điều này.”
Ôn Khinh sợ ngây người.
Bạch Thông thấp giọng phân tích: “Chắc chắn nơi này có lên quan tới Thần.”
“Trường học có vấn đề, cậu phải cẩn thận.” Nhìn đôi mắt Ôn Khinh bắt đầu đỏ, Bạch Thông nhấp môi: “Đừng đi một mình, có chuyện thì tới tìm tôi.”
Mắt Ôn Khinh sáng rực, ý Bạch Thông sẽ che chở cậu trong phó bản lần này? Cậu không nhịn được cong môi hỏi: “Thế, tôi muốn đi WC cũng có thể tìm anh không?”
Trừ chuyện đi WC, cậu nào dám một mình đi lung tung cơ chứ?
Ánh mắt Bạch Thông hơi tụ lại, nghĩ tới chuyện khác. Thấy anh ta thất thần, Ôn Khinh còn tưởng Bạch Thông không thích, vội vàng xua tay: “Không được cũng không sao đâu.”
Bạch Thông nhẹ giọng đáp: “Được.”
Ôn Khinh ngoan ngoãn cúi đầu: “Cảm ơn anh.”
Noi xong cậu đang định về phòng học lại bị anh ta kéo tay: “Khẩu trang đâu?”
Nhìn gương mặt mềm mềm trắng trắng của cậu, lòng Bạch Thông âm thầm than nhẹ, chắc chắn không có khả năng giấu mãi.
“Không có gì, đi nào.”
Hai người sóng vai nhau đi tới cửa phòng học, Ôn Khinh dừng lại quét một vòng, không tìm thấy người mình muốn tìm.
Cậu giọng hỏi Bạch Thông: “Anh thấy Trương Thành Nhuận đâu không?”
Sáng nay chưa kịp nói cách rửa mặt chữa nóng với cậu ta.
Bạch Thông nhớ cảnh mới vào phó bản Trương Thành Nhuận dùng tay cọ lên thân thể mình, khẽ nhăn mày lạnh nhạt đáp: “Cậu ta đã tìm ra cách giải quyết, giờ rất ổn.”
Ôn Khinh định hỏi nhưng tiếng chuông vào lớp đột ngột vang lên. Cậu vội vàng chạy về chỗ ngồi, chỉ thấy trên bảng đen viết hai chữ to đùng – Tự học.
Ôn Khinh nhìn quyển sách duy nhất trên bàn, yên lặng khép nó lại.
Không bao giờ có chuyện cậu tự học loại sách này đâu, nhé!
Một lát sau tiếng bước chân dồn dập vang lên, Ôn Khinh lặng lẽ liếc thử thì ra là Trương Thành Nhuận và người chơi cắt đầu đinh.
Quần áo hai người đều không chỉnh đề, bước chân Trương Thành Nhuận hơi lảo đảo, ánh mắt lóe chút sắc xuân. Cậu ta vừa tới chỗ ngồi, người đàn ông đầu đinh đã vươn tay khẽ nhéo mông cậu ta.
Hai người vừa làm chuyện gì không cần đoán cũng biết.
Ôn Khinh nhìn nhiều thêm hai lần, thấy Trương Thành Nhuận thỏa mãn không có chút gì bị ép buộc mới khẽ rời đi chỗ khác.
Từng giây từng phút trôi qua, khi kim đồng hồ chỉ bốn giờ, thầy Trần bước vào phòng học trên tay cầm theo tờ danh sách và một chuỗi chìa khóa.
“Phòng ngủ đã được phân chia hợp lý.” Thầy Trần đứng trên bục giảng nói: “Một phòng sẽ gồm ba người.”
“Số lượng phòng ngủ không nhiều cho nên một số học sinh mới sẽ được sắp xếp ở cùng với học sinh cũ.”
“Bây giờ tôi sẽ đọc danh sách, đọc đến ai người đó lên lấy chìa khóa.”
“201: Trương Thành Nhuận, Trần Thiến, Tiền Cương Phong.”
“305: Bạch Thông, Lý Cảnh Cảnh, Trần Cường.”
…
“406: Áo Tư, Ôn Khinh.”
Nghe tên mình đứng cùng Áo Tư, thân thể Ôn Khinh cứng đờ. Tại, tại sao cậu lại cùng phòng với hắn?!
Giây tiếp theo Áo Tư ngồi phía bên phải đứng dậy đi lên bục giảng, lúc hắn đi qua Ôn Khinh cảm nhận được gió.
Cậu khẽ liếc mắt, biểu cảm Áo Tư lạnh nhạt đến nhìn cũng chả thèm nhìn cậu một cái. Ôn Khinh yên tâm hẳn, thầm nghĩ chuyện xảy ra ở WC khéo hắn bị cầu nguyện ảnh hưởng, chứ loại người lạnh lùng tài giỏi như hắn chả có lý do gì coi trọng thằng phế vật như mình.
Ôn Khinh tỉnh lại, chậm rãi đứng dậy. Cậu vừa hoạt động, đa số ánh mắt người chơi đã tụ lại về đây.
Một là vì trước giờ Ôn Khinh đeo khẩu trang mãi, mọi người đều tò mò gương mặt cậu thế nào. Thứ hai là bởi vì khí chất trên người cậu quá sạch, kiểu như một thiếu niên chưa từng bị thế giới vô hạn tàn phá.
Ôn Khinh bước được hai bước rất nhanh đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn mình. Mặt cậu hơi đỏ, hàng lông mi run rẩy không kiểm soát được.
Cậu nhanh chân chạy thẳng lên bục giảng. Trên đó còn hai người cũng đang nhận chìa khóa, cậu chui về sau để cơ thể họ che đi mấy người kia.
Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt thấy chìa khóa có nhãn dán 406. Cậu cầm nó lên, nhỏ giọng gọi: “Thầy Trần.”
Ôn Khinh lo lắng: “Thầy ơi, tôi có thể đổi phòng ngủ không?”
Biểu cảm trên mặt thầy Trần vẫn vậy, cười nói: “Thần rất thích các em, những học sinh mới tới.”
Ôn Khinh chớp mắt, nghĩ thầm vậy tức là đổi được hả?
“Phòng ngủ được phân theo lời chỉ dẫn của Thần.” Giây tiếp theo thầy Trần tiếp tục: “Các em nên cảm thấy vinh hạnh vì điều đó.”
Giọng ông ta vừa dứt, học sinh trong lớp đồng loạt hô to: “Cảm tạ Thần linh!”
Ôn Khinh hết hồn, ý thức được chuyện phòng ngủ là chuyện không thể thay đổi. Thấy thầy Trần cứ nhìn mình chằm chằm, cậu đành phải lắp bắp phụ họa: “Cảm, cảm tạ Thần linh.”
Nói xong Ôn Khinh vội vàng quay về chỗ ngồi. Đi được một nửa, đột nhiên có cái chân từ đâu chui ra cản.
Là người chơi cắt đầu đinh.
Gã âm thầm đánh giá Ôn Khinh bằng ánh mắt bẩn thỉu chứa đầy dâm dục. Cậu nhíu mày bước luôn qua chân gã, không thèm để vào mắt.
Thấy thế người chơi đầu đinh tấm tắc khen: “Không biết đớp vào sẽ là bộ dạng gì…”
“Anh nên từ bỏ đi.” Trương Thành Nhuận cười lạnh, liếc mắt ra chỗ Áo Tư nhắc nhở: “Cậu ta là người của Áo Tư.”
“Lúc nãy được hắn giữ lại ở WC.”
Người chơi đầu đinh quay đầu nhìn, quả nhiên đối diện thẳng với ánh mắt xanh như quỷ của Áo Tư. Gã vội vàng ngồi ngay ngắn, thấp giọng mắng vài từ thô tục.
Ôn Khinh không biết tiếng động phía sau, cậu vừa ngồi vào chỗ, bên cạnh đã vang lên giọng nói lười biếng: “Cậu không muốn ở cùng tôi hả?”
Ôn Khinh nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn.
Một phòng ngủ gồm ba học sinh, chả nhẽ học sinh thầy Trần không đọc tên chính là cậu ta?
“Hửm?” Giọng bạn cùng bàn cực kỳ êm tai, tuyến âm rất nhẹ treo giữa không trung giống chiếc móc nhỏ xinh xắn, dù chỉ một chữ cũng mang theo quyến rũ câu người.
Lỗ tai Ôn Khinh hơi nóng, nhỏ giọng đáp: “Không, không phải.”
“Không phải tôi…” Bạn cùng bàn hừ lạnh: “Tức là cậu không muốn ở với người khác?”
“Hừm…Cái người tên Áo Tư kia phải không?”
Cậu ta nhẹ nhàng nói ra tên hắn, Ôn Khinh nheo mắt sợ ông thần đó nghe thấy vội vàng nghiêng người đưa lưng về phía Áo Tư, giải thích: “Không liên quan tới các cậu, chỉ là tôi muốn ở cùng học sinh khác thôi.”
“Học sinh khác?” Tay bạn cùng bàn giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lộ ra gương mặt nam nữ khó phân biệt.
Ôn Khinh há hốc mồm, cậu ta, cậu ta đẹp thật đấy!
Quý Quân Phong lười biếng chống cằm: “Ai vậy?”
Áo sơ mi trên người cậu ta xiêu xiêu vẹo vẹo, cổ áo rộng mở lộ cơ ngực, cổ, trên xương quai xanh chi chít mấy vết thương nhỏ. Cả người Quý Quân Phong tỏa ra loại khí chất công kích, từng động tác nhấc tay đều khiến đối phương dễ dàng dâng lên dục niệm.
Ôn Khinh sợ hãi, không nhịn nổi âm thầm nghĩ so với cậu ta, tay Úc Hình nào đó đã khiêm tốn hơn nhiều.
Quý Quân Phong tiến tới trước mặt Ôn Khinh, thổi khí như lan*: “Cậu muốn ở cùng ai thế?”
*Hơi thở thơm như hoa lan.
Mùi hương nồng đậm đập thẳng vào mặt Ôn Khinh, độ ấm xung quanh tăng dần, ánh mắt cậu mơ hồ không biết nên nhìn hướng nào: “Cùng, cùng bạn…”
Quý Quân Phong lại hỏi: “Không thể nói cho tôi biết à?”
Cậu ta chậm rãi mở miệng: “Ôn, Khinh.”
Ôn Khinh run rẩy cúi đầu, đột nhiên tầm mắt hơi dừng lại. Từ góc nhìn của cậu có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong áo Quý Quân Phong. Mấy vết thương lớn bé đủ cả trải dài từ vai đến sườn, ngực, có vết vẫn hở, có vết đã kết vảy cứng…
Quý Quân Phong nhẹ nhàng cười, giơ tay cởi mấy cúc áo không nhiều lắm lộ ra bộ ngực trước mặt Ôn Khinh: “Ngắm không?”
“Muốn ngắm hay là muốn…” Cậu ta cong mắt, tùy tiện gọi mời: “Làm chút chuyện nào khác?”
Cả khuôn mặt Ôn Khinh đỏ chót, lỗ tai sắp rỉ máu. Quý Quân Phong nhìn cậu như vậy, một lát sau biết ý chỉnh trang lại quần áo.
Ôn Khinh thực sự không chịu được, lo lắng giơ tay lên muốn giúp Quý Quân Phong hành động. Cơ mà cậu ta đột nhiên xoay người, tay Ôn Khinh thẳng tắp đáp lên ngực đối phương, sờ vào vết thương.
Quý Quân Phong lí nhí thở hổn hển. Giọng cậu ta rất nhỏ, chỉ có hai người nghe thấy.
Ôn Khinh lập tức rụt tay về, đại não trống rỗng, cả người cứng lại: “Xin, xin lỗi…”
Quý Quân Phong cong môi cười, ngón tay thon dài không yên phận xoa nhẹ mu bàn tay cậu: “Sao phải xin lỗi…”
*Một câu thành ngữ có nguồn gốc từ Phật Giáo, giải thích ra thì rất là dài nhưng đại ý khi nhìn người, sự vật mà gặp bối rối mê muội thì hãy nhìn vào bản chất, nội dung của nó để không bị giao động nữa.
Bỗng chốc tiếng chuông vang lên.
“Tan học.”
Ôn Khinh lập tức đứng dậy, không quay đầu mà chạy luôn lên hàng đầu tìm Bạch Thông.
Thấy cậu hết hơi, Bạch Thông nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Khinh lắc đầu, đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Bạn, bạn cùng bàn…”
Bạch Thông nhìn về phía sau, mấy học sinh tuy không lộ liễu như hồi nãy nhưng vẫn còn mấy hành động sờ sờ mó mó. Bạch Thông nhìn mãi thành quen, lúc đi ngang qua còn thuận tay né.
Anh ta nhăn mày bảo Ôn Khinh: “Bạn phòng còn lại của cậu không phải người chơi.”
Ôn Khinh gật đầu: “Tôi biết, đó là bạn cùng bàn của tôi.”
Bạch Thông ngó xuống chỗ ngồi phía cuối phòng học, không còn ai. Anh ta khẽ nhắc Ôn Khinh: “Tối anh tới chỗ cậu thử rồi về trước lệnh cấm đi lại ban đêm.”
Ôn Khinh không từ chối ý tốt của anh ta, nghiêm túc: “Cảm ơn anh.”
Tiết cuối cùng là tiết tự học, Quý Quân Phong cả tiết không về, Ôn Khinh tích một đống sợ hãi, ngay khi tiếng chuông thứ nhất vang lên đã cun cút đi tìm Bạch Thông.
Hai người vừa ra khỏi phòng học, mùi thơm của đồ ăn bay tới.
Ôn Khinh đói bụng nhìn về phía nhà ăn, lí nhỉ hỏi Bạch Thông: “Chúng ta không mang cơm, có thể tới đó ăn không?”
Bạch Thông còn chưa kịp mở miệng, đằng sau đã vang lên giọng nữ: “Trường học không thu phí ăn uống.”
Ôn Khinh quay đầu, thì ra là cô gái chiều nay cậu gặp trong WC, người đi cùng với hai cậu con trai tới đó “vỗ tay”. Cô gái hình như cũng nhận ra cậu, cười càng tươi hơn: “Ở học viện của Thần, các học sinh bình đẳng như nhau.”
“Ăn bình đẳng, ở bình đẳng.”
Ôn Khinh gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn.
Ánh mắt cô gái lưu luyến trượt trên mặt cậu, cười xua tay: “Đừng khách khí, có chuyện gì cần thì tới tìm tôi.”
“Tôi tên Giang Tĩnh, học lớp số 2.”
“Chuyện, gì, cũng, được.” Giang Tĩnh cường điệu nhấn mạnh lại lần nữa, cười hì hì chạy mất.
Bạch Thông nhìn bóng dáng cô ấy, nhíu mày bảo Ôn Khinh: “Học viện dường như không có quan niệm về giới tính.”
“Hở?” Ôn Khinh chưa phản ứng lại ngay được.
“Phòng ngủ của anh có một người chơi nữ.” Bạch Thông vừa đi vừa thấp giọng giải thích: “Hơn nữa cô gái kia vừa nói tất cả học sinh đều bình đẳng.”
Lúc này Ôn Khinh mới chầm chậm ngộ ra, hồi thầy Trần giới thiệu thì ký túc xá chỉ có duy nhất một tòa.
Còn WC…
Ôn Khinh âm thầm hồi tưởng, lúc đi cậu không nhìn rõ biển, chỉ là thấy bên trong có chậu đứng nên mới mặc định đó là WC nam…
Cậu cho rằng WC nữ nằm ở đâu đó cuối hành lang.
Ôn Khinh hốt hoảng theo đuôi Bạch Thông rời khỏi khu dạy học, đi một lát mới nhận ra bọn họ đang đi về ký túc xá chứ không phải tới nhà ăn.
“Không đi ăn hả?” Ôn Khinh hỏi.
Bạch Thông gật đầu: “Ừ quan sát thêm đã, đồ ăn phó bản chưa chắc đã an toàn.”
Ôn Khinh nhỏ giọng nói được. Giây tiếp theo, trước mặt cậu xuất hiện hai thanh chocolate và một túi lương khô.
“Đói rồi hả?” Bạch Thông đặt chocolate vào tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Đây là đồ ăn mang từ nhân gian tới, đêm nay cố nhịn nhé?”
Ôn Khinh nhận lấy, nhỏ giọng hỏi lại: “Chúng ta có thể mang đồ từ nhân gian theo sao?”
Bạch Thông lắc đầu: “Không, anh có không gian riêng.”
Ôn Khinh ngẩn ra, mở to hai mắt: “Đạo, đạo cụ đúng không?”
Bạch Thông ừ một tiếng: “Không lớn, chỉ đựng được chút đồ thôi.”
Ôn Khinh gật đầu lia lịa: “Tôi sẽ giữ bí mật thật kín.”
“Nói cũng chả sao, không ít người biết mà.” Bạch Thông cười lớn.
Ôn Khinh ôm chặt đồ ăn, ngơ ngác gật đầu.
Bạch Thông tiếp tục hỏi: “Hệ thống không bảo cậu đồ bên ngoài không mang vào trong phó bản được à?”
Ôn Khinh lắc đầu: “Không…”
Giây tiếp theo, 001 mở miệng: [Cậu không hỏi.]
Bước chân Ôn Khinh dừng hẳn, điên cuồng nghĩ trong lòng: Đúng đúng đúng, tại tôi, tại tôi không hỏi.
Tổ tông ngài đừng tiêu điểm của tôi nữa nhé, xin đấy.
Bạch Thông thấy cậu không đi, tốt bụng giải thích: “Trừ quần áo, đạo cụ, buff thì những đồ ngoài nhân gian đều không thể mang vào.”
Ôn Khinh gật đầu tiếp thu.
Đi tới cổng ký túc xá, có hai người chơi đang thấp giọng trò chuyện về thẻ thân phận. Thấy Ôn Khinh và Bạch Thông, hai người họ liếc nhau nhanh chân trốn đi.
Lúc này Ôn Khinh mới nhớ ra chuyện cậu đã quên, ngửa đầu hỏi Bạch Thông: “Mỗi phó bản đều có thẻ thân phận hả?”
“Thẻ thân phận không giống nhau ấy?”
Bạch Thông gật đầu: “Ừ, mỗi phó bản khác nhau sẽ có thẻ thân phận khác nhau, đó là manh mối cho người chơi. Hệ thống chủ hy vọng chúng ta chủ động tiếp xúc hoàn thành nhiệm vụ.”
Anh ta tiếp tục giải thích: “Ví dụ sở thích của anh là đọc sách, chứng tỏ có manh mối trong thư viện.”
Ôn Khinh tỉnh ra, há mốc mồm phát hiện chân trời mới.