Cố Hoài Du dắt Lục Chi và Hồng Ngọc quay về Đường Lê Viện của mình, vừa bước vào cửa thì Hồng Ngọc nhẫn nhịn đã lâu liền chau mày: "Biểu thiếu gia khi nãy thật đáng ghét!"
"Đúng vậy!" Lục Chi phụ họa: "Tròng mắt của hắn ta như muốn dính lên người tiểu thư luôn vậy! Nếu như hắn còn dám nhìn nữa, muội nhất định sẽ móc mắt hắn ra!"
"Còn nói là tiểu thư đã chịu khổ biết bao năm nữa chứ! Làm như là tiểu thư thân với hắn lắm vậy." Hồng Ngọc chu chu miệng, khinh bỉ mà nói: "Bỏ đi, mắc công lại hủy hoại danh dự của tiểu thư! Thật là, cả nhà không có ai đàng hoàng mà."
Vừa nói xong mới phát hiện hình như nàng mắng cả Vương phi luôn rồi, Hồng Ngọc bèn che miệng lại: "Tiểu thư tha tội."
Cố Hoài Du nhếch miệng, nhàn nhạt nói: "Không sao!"
Con mắt đó của hắn, sớm muộn gì cũng phải móc ra! Đời trước, không phải là nàng bị hai huynh muội đó hủy đi danh dự hay sao chứ?
Con người Trương Dịch Thành, nhìn thì có vẻ là quân tử đoan chính, dịu dàng thanh cao, nhưng thực tế không phải vậy. Thực ra hắn là người chay mặn đều không kiêng kỵ gì. Bình thường vẫn luôn che giấu rất tốt, văn chương tuy không phải là xuất sắc, nhưng ỷ vào có bề ngoài tốt, vẫn có không ít thiếu nữ sà vào lòng hắn.
Trương gia thấy không có hi vọng gì trong việc làm quan, bèn đặt hết tâm tư lên người Trương Nghi Lâm, đối với đứa con trai này cũng bỏ ngơ không ít, nhưng Trương gia cũng chỉ có mỗi hắn là cháu đích tôn, vẫn còn trông chờ hắn mai sau có thể sinh con để kế thừa hương khói trong nhà, cho nên vẫn luôn cố bù đắp cho hắn trên các phương diện khác.
Trong lòng Trương Dịch Thành khó chịu, lầu xanh và tiểu quán trở thành nơi để hắn phát tiết. Hắn cũng có lòng muốn kết thân với Vương phủ, nhưng trong nhà đã có ý định sẵn rồi, muốn đưa Trương Nghi Lâm vào Vương phủ, mà Lâm Tương lại gần như không xem trọng gì hắn cả, nên mãi cho đến khi Cố Hoài Du xuất hiện, hắn mới cảm thấy như nhìn thấy được hi vọng làm thân với Vương phủ của mình bùng cháy trở lại.
Trương Thị bị lão phu nhân nhắc nhở, động tác cũng nhanh nhẹn hơn hẳn, Cố Hoài Du vừa về phòng chưa được bao lâu, nha hoàn đưa ngân lượng lần trước đã đến Đường Lê Viện, và giải thích rõ lý do đến lần này.
Ánh mắt Cố Hoài Du sáng lên: "Ngươi quay về bẩm báo với mẫu thân, không cần mời chưởng quầy của Tiên Vũ Các đến đây, ta muốn tự mình đi một chuyến."
Phong tục của Đại Chu cũng coi như phóng khoáng, không giống như tiền triều, không có quy định nữ tử không được ra khỏi nhà, cho nên chuyện ra đường lựa y phục và trang sức cũng là chuyện bình thường, Trương Thị không muốn quản nhiều, bèn vẫy vẫy tay coi như đồng ý.
Bước ra từ Vương phủ, mặt trời đã chiếu sáng chói lọi trên đỉnh đầu, Lục Chi và Hồng Ngọc đi theo sau Hoài Du. Mắt thấy sắp đến Tiên Vũ Các rồi, nhưng bước chân của Cố Hoài Du bỗng khựng lại, rồi lại quay người đi về một hướng khác.
Hồng Ngọc không hiểu, mở miệng hỏi: "Tiểu thư, người đi nhầm đường rồi phải không?"
"Không."
"Nhưng mà Tiên Vũ Các rõ ràng ở bên phía con đường vừa nãy..."
Cố Hoài Du nhìn về phía nam một cái: "Đi hẻm Thanh Y trước."
"Hẻm Thanh Y?" Hồng Ngọc có chút khó hiểu: "Chỗ đó là chỗ nào?"
Lục Chi ở phía sau lặng lẽ kéo tay áo Hồng Ngọc, trong lòng nàng cũng tò mò, nhưng nàng không hỏi nhiều.
Cố Hoài Du không trả lời, thật ra hôm nay nàng muốn ra khỏi cửa, không phải là vì muốn đi dạo trên con đường tấp nập ở bên ngoài, mà là muốn về lại con hẻm nhỏ sau lưng Cố trạch.
Đêm qua nàng mơ thấy Nhị Cẩu Tử, có chút nhớ lại nơi đó. Tính ra, cộng thêm cả kiếp trước, nàng cũng đã rất lâu rồi chưa có quay về nơi ấy.
Hẻm Thanh Y không hề náo nhiệt, nhà ở đây đa số là các quản gia của gia đình quan gia quyền quý. Các ngôi nhà trong hẻm không lớn, chẳng qua là nhà ngói ba gian, trước cửa có một cái sân nhỏ. Bởi vì ban ngày đều phải làm việc nên nhà nào cũng đóng kín cửa, nhìn vào có chút lạnh lẽo vắng vẻ.
Hồng Ngọc không hiểu lý do, sao tiểu thư lại tìm được nơi này? Nhưng nhìn dáng vẻ tâm trạng không vui của nàng, lại không dám hỏi.
Trong hẻm yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi, thậm chí ngay cả tiếng giày thêu dẫm bước trên gạch xanh cũng có thể nghe thấy.
Khoảng cách càng ngày càng gần rồi, Cố Hoài Du tuy rằng không có tình cảm gì với Cố Thị, nhưng cảm giác cách xa một đời đó vẫn khiến cho nàng có chút bồn chồn.
Cửa nhà Cố trạch vẫn còn treo hai ngọn đèn lồng, gió vừa thổi, sợi tua phía dưới đung đưa theo ngọn gió, cây hoa lê trong sân vươn ra ngoài bờ tường, rụng rào rạt xuống đất.
Tất cả vẫn còn như năm xưa, chỉ là cảnh còn người mất, người xưa đã không còn nữa mà thôi.
Nàng không có ý muốn đẩy cửa bước vào, quay người vòng qua cửa lớn đi đến sau nhà, vừa đi qua một góc liền nhìn thấy một bóng người thon dài chiếu lên bờ tường đỏ.
Thân hình Lục Chi nhanh nhẹn, bước một bước dài chắn trước người Cố Hoài Du, sau khi nhìn người ở đằng trước là ai liền lặng lẽ lui xuống.
Người đó hái một nhành hoa lê trắng xuống, chơi đùa trong lòng bàn tay, vạt áo gấm thêu hoa trà trắng bị gió thổi bay bay, vạt áo như tiên nhân.
Phát hiện ra có người đến gần ở phía sau, hắn đột nhiên xoay người lại, hơi thở có chút hỗn loạn, nhành hoa lê trong tay rơi xuống, rụng tán loạn dưới đất.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt có chút quyến rũ của nàng ngược sáng, sợi ngọc bên tóc mai lấp lánh ánh sáng, đung đưa theo từng bước chân. Tống Thời Cẩn lo lắng mà nuốt nước miệng, nhịp tim đập mạnh dến đáng sợ.
"Tống đại nhân." Cố Hoài Du cúi người, sau khi nhìn rõ gương mặt hắn thì chào một cách xa lạ.
Cả người hắn rất cao, tóc dài đen như thác nước nhưng chỉ dùng một cây trâm ngọc cài một nửa, đôi mắt phượng dài trong khoảnh khắc như có chút mất mát.
"Hóa ra là Cố tiểu thư." Giọng của hắn rất dễ nghe, trầm thấp mà vui tai, không hề thờ ơ như lúc nói chuyện với Lâm Lương Tài ngày đó.
Nhưng mà, vừa nói xong thì đầu mày của hắn nhíu chặt lại. Rõ ràng là hắn muốn nói, nàng đã về rồi sao! Nào ngờ được, lời nói đến miệng lại biến thành như vậy.
Nắm tay giấu trong ống tay áo siết chặt lại thành quyền, hắn đang lo sợ! Nhưng hắn lại không biết mình đang lo sợ điều gì.
Tất cả bi kịch vẫn chưa xảy ra, hắn rõ ràng vẫn có năng lực bảo vệ nàng đời này không phải lo lắng gì cả. Nhưng có vài lời, chính hắn vẫn không nói ra được. Nàng có còn nhớ ta không? Hay là, Cố Hoài Du, ta khiến nàng thất vọng rồi, cuối cùng ta vẫn không thể trở thành người tốt được.
Cánh môi như hoa hồng của nàng hé mở, giọng nói như chuông khánh bằng ngọc: "Sao Tống đại nhân lại ở nơi này?"
Tống Thời Cẩn ngây người, nhất thời không nói nên lời.
Đúng lúc Mạc Anh chạy đến từ trong hẻm, lúc nhìn thấy chủ tớ Cố Hoài Du rõ ràng có chút ngây ngẩn, sau đó chắp tay với Tống Thời Cẩn: "Chủ nhân, những món trang sức và y phục mà người cần, Tiểu Cửu đã sai người đưa đến phủ rồi."
"Đi điều tra án." Hắn gần như nói cùng lúc với Mạc Anh.
Mạc Anh vò vò đầu, nghi ngờ hỏi lại: "Đại nhân, ở đây có vụ án nào sao?"
Tống Thời Cẩn nhắm mắt, sau đó liếc xéo Mạc Anh một cái.
Mạc Anh vội vàng ngậm miệng, hắn cũng cảm thấy chủ nhân nhà mình dạo này rất kì lạ, ngày ngài thường rất ghét những thiên kim tiểu thư gì đó, thậm chí ngay cả nha hoàn thân cận cũng không có, bây giờ trong phủ ngoại trừ vài nha hoàn sai vặt ra thì gần như là một ổ của nam nhân.
Nhưng mấy ngày gần đây không hiểu sao ngài lại thay đổi tính tình, son phấn ở Chiêu Dung Lâu; trang sức vàng bạc, quần áo lụa là ở Tiên Vũ Các; những món đồ ngài không cần dùng tới đó lại đột nhiên ra lệnh cho Cô Cửu mang đến, còn cất vào trong phòng như là cất mấy món bảo bối vậy, không cho ai xem hết.
Bây giờ lại nghe chủ nhân nói là đi điều tra án, nhưng mà đó không phải là việc của Đại Lý Tự hay sao?
Lẽ nào là chủ nhân bị quỷ mê hoặc rồi?
Nghĩ đến đây, Mạc Anh run rẩy, đột nhiên hắn cảm thấy xung quanh bắt đầu lạnh một cách kì lạ, sau đó hắn nhìn Tống Thời Cẩn một cái, rồi mới cảm thấy yên tâm. Đại nhân nhà hắn xuất thân không tốt, nhưng lại có năng lực không ai bì nổi, lại còn có ơn cứu mạng với hoàng thượng nữa.
Chỉ dựa vào thủ đoạn quyết đoán, phò trợ người trên cả con đường, ngoài mặt thì làm nịnh thần, nhưng thực ra là chuyên môn xử lý những quý nhân quan lại không trung thành thay cho Hoàng thượng. Trên tay ngài có thể nói là dính đầy máu tươi, ngay cả quỷ thần đều phải sợ.
Hẻm Thanh Y vẫn luôn bình yên không sóng gió, vụ án lớn nhất ở đây chỉ có mỗi Cố Thị bị diệt môn, kết quả người của Vinh Xương Vương phủ xử lý không sót chút dấu vết nào, Cố Hoài Du có chút hứng thú, bèn hỏi: "Vụ án của nhà nào?"
Đầu mày của Tống Thời Cẩn khẽ động, không trả lời.
Trong lòng Cố Hoài Du kêu lộp bộp một tiếng, cúi người nói: "Đại nhân đừng trách tội, la do ta nóng nảy quá."
Tống Thười đưa bàn tay ra rồi lại nắm chặt lại: "Nàng.."
"Đại nhân!" Trên nóc nhà bằng ngói xanh đột nhiên có một bóng người mặc đồ đen toàn thân xuất hiện.
Hắn thở dài một hơi nặng nề, nhìn về phía người áo đen: "Chuyện gì?"
"Chuyện này..." Người áo đen nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi trên mấy người Cố Hoài Du.
"Không sao, ngươi cứ nói đi."
"Chứng cứ đã có trong tay! Chủ tử lệnh cho người lập tức hành động."
"Biết rồi." Tống Thời Cẩn có chút bực bội.
"Thuộc hạ cáo lui!"
Nhận được câu trả lời, bóng đen như ma quỷ kia đột nhiên nhảy lên một cái, nhảy đến phía trên nóc nhà, nháy mắt đã mất dạng.
Gió xuân nổi lên, hoa lê rơi xuống, từng cánh hoa bay bay đầy đầy, Tống Thời Cẩn suýt không nhịn được xúc động mà bước lên trước lấy cánh hoa dính trên đầu nàng xuống, trầm giọng nói: "Ta còn có việc quan trọng, đành đi trước vậy."
Mạc Anh nghe xong, đột nhiên hiểu ra.
Chủ nhân là đang không đành lòng!
Chả trách ngày hôm đó sau khi ngừng kiệu gặp Cố tiểu thư rồi về nhà cứ kì lạ thế nào. Hóa ra là chủ nhân nhìn trúng cô nương nhà người ta rồi! Hắn lại bắt đầu len lén quay đầu qua đánh giá Cố Hoài Du, trong lòng âm thầm chậc chậc, cô nương này quả thực khiến người ta vừa nhìn đã khó quên.
"Mạc Anh!"
Sống lưng Mạc Anh ớn lạnh, giật hết cả người, vội vã thu hồi ánh nhìn.
Nhìn một cái cũng không được sao?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!