Đầu mày Lâm Tương khẽ nhúc nhích, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt lại, mới nhịn được nỗi xúc động muốn mở mắt ra cắn cho Cố Hoài Du một cái.
Vốn dĩ ánh nhìn đều chăm chú trên người Mạc Chỉ Lan, bây giờ thì tốt rồi, thuận theo những hành động của Cố Hoài Du, ánh nhìn của mọi người lại tập trung về đây.
Lâm Tương nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt cười nhạo nàng ta từ khắp nơi.
Cố Hoài Du thấy thân hình nàng ta khẽ run lên, trong lòng rất vui vẻ, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh. Chỉ là có một chỗ nàng nghĩ không ra, mới nãy lúc Mạc Chỉ Lan đụng trúng nha hoàn, nàng đã định là sẽ thuận nước thì đẩy thuyền, chỉ cần nha hoàn ngã qua đây, nàng sẽ thuận thế hắt lên người Lâm Tương.
Nhưng không biết là có chuyện gì xảy ra, dưới chân nàng có một cơn gió lướt qua, sau đó nàng liền nghe thấy nha hoàn và Mạc Chỉ Lan đồng thời kêu lên, nhìn lại một lần nữa thì thấy nha hoàn đang nghiêng nửa người qua một bên, ngã nhào về phía Lâm Tương.
Nhìn tình hình đó, giống như là có người âm thầm giúp nàng đẩy nha hoàn đó một cái. Nàng lặng lẽ đưa ánh nhìn về phía gương mặt của Lâm Chức Yểu, chỗ này ngoại trừ nàng ấy ra, chắc chẳng còn ai giúp nàng nữa rồi. Nhưng mà nàng lại thấy được sự bất ngờ không hề giấu diếm trong ánh mắt của nàng ấy.
Vậy thì người âm thầm giúp nàng trong bóng tối là ai kia chứ?
Lục Chi vẫn đứng trong đình thủy tạ lặng lẽ liếc nhìn phương hướng viên đá bắn tới, bước chân nhanh chóng di chuyển, âm thầm đá viên đá dưới chân xuống dưới hồ ở bên dưới, trên mặt hồ nảy lên những gợn sóng liên tục, không để lại chút dấu vết nào.
Mạc Chỉ Lan trăm miệng khó cãi, chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm lên người Triều Tịch, nàng ta nói: "Ta không có! Ta thật sự không có! Ta chỉ là bị người khác đẩy một cái, Triều Tịch, Triều Lộ, lúc đó các ngươi đứng ở phía đối diện, các ngươi nhìn thấy đúng không? Thật sự là Cố Hoài Du đẩy ta mà!"
Triều Lộ và Triều Tịch vẫn không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Mạc Lan Chỉ đang đứng yên lành bỗng kêu lên một tiếng rồi ngã về phía nha hoàn, dựa theo vị trí lúc đó mà nói, không thể nào là Cố Hoài Du đẩy được. Nhưng hai người họ không bảo vệ được chủ nhân, chuyện ngày hôm nay nếu như không tìm ra kẻ đầu têu, chính bản thân hai nàng không chết cũng mất một lớp da.
Vừa muốn mở miệng ăn vạ, đã nghe thấy giọng nói của Lâm Chức Yểu ở bên cạnh: "Chính bản thân ngươi không chịu thua kém người khác, ghen ghét với Lâm Tương, bây giờ xảy ra chuyện thì tìm người chịu tội thay, thật sự là mất hết mặt mũi!"
Ánh mắt Lâm Chức Yểu khinh bỉ, lời nói trực tiếp, bình thường Mạc Chỉ Lan nịnh bợ Lâm Tương ai cũng thấy, có người cười nhạo, Mạc Chỉ Lan hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Xấu hổ và sợ hãi xen lẫn vào nhau, nàng ta giận dữ, chỉ Lâm Chức Yểu mắng: "Liên quan gì đến ngươi! Người khác nói chuyện ngươi chen miệng gì chứ! Không có giáo dục!"
Đầu mày Lâm Chức Yểu nhăn lại, lấy cái roi mềm ở eo xuống, phủi tay một cái, đầu roi vang lên một tiếng "chát", âm thanh giống như là viên đá rơi xuống hầm băng: "Ngươi nói một lần nữa xem!"
"Ta nói ngươi, có cha sinh..." Lí trí của Mạc Chỉ Lan đột nhiên ùa về, nàng ta bỗng im bặt.
"Có cha cái gì? Nói tiếp đi..." Có tiếng nói vang lên từ phía sau lưng, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, Lâm Tu Ngôn đứng khoanh tay trên cây cột trên hàng lang, không biết hắn đã đứng đó từ bao lâu.
Nhóm người tách ra, mỗi một bước đi của hắn giống như là giẫm lên tim của Mạc Chỉ Lan, không biết làm sao, tuy rằng Lâm Tu Ngôn không có chức quan nào cả, nhưng khí thế của hắn lại rất đáng sợ.
Bầu không khí bị chèn ép, không ai dám mở miệng phá vỡ sự yên lặng này. Cánh tay Lâm Chức Yểu run lên, roi mềm trong tay bay về phía Mạc Chỉ Lan. Tiếng gió vang lên, Mạc Chỉ Lan nhắm chặt mắt lại, nhưng lại nghe thấy tiếng động vang lên ở xung quanh, lúc mở mắt ra, cái roi đã nằm trong tay của Lâm Tu Ngôn.
"Ca!" Lâm Chức Yểu la lên: "Buông ra!"
Hai ngón tay Lâm Tu Ngôn kẹp chặt roi mềm, nhìn như không có sử dụng chút sức lực nào, nhưng Lâm Chức Yểu làm sao cũng không thể rút lại được.
"Các ngươi đang làm loạn cái gì vậy!" Tình thế căng cứng một hồi lâu, mọi người lại nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ vang lên, nhưng chỉ thấy tên sai vặt của Lâm Tu Duệ vội vàng chạy đến.
Triều Lộ và Triều Tịch nhìn nhau một cái, vội vàng quỳ rạp xuống đất, giành cơ hội mở miệng nói: "Xin Thế tử trách phạt! Vừa rồi tiểu thư muốn cùng thi vẽ tranh với các tiểu thư khác trong thủy tạ, không ngờ..."
"Tương Nhi? Tương Nhi?" Lâm Tu Duệ tạm thời không kịp suy nghĩ đến chuyện khác, vừa gọi Lâm Tương, vừa cẩn thận ôm người vào trong lòng, trong tim như bị người ta bóp nghẹt lại vậy. Chỉ sợ nàng ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong mắt là sự lo lắng không thể che giấu được.
Lâm Tương có ý định nhân cơ hội này mở mắt ra, nhưng lại lo lắng lúc này nếu mình mở mắt ra thì quá xấu hổ, chỉ đành giả vờ mất đi ý thức ngã nhào vào lòng Lâm Tu Duệ.
Lâm Tu Duệ thả lỏng một hơi, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt sắc như dao lướt qua Triều Lộ và Triều Tịch: "Tiếp tục nói!"
Triều Lộ nuốt nước miệng, cố gắng mở miệng nói: "Không ngờ rằng, Tam tiểu thư đẩy Mạc tiểu thư một cái, tiểu nha hoàn đó liền đụng trúng tiểu thư, tiểu thư mới lăn từ trên xe lăn xuống bậc thang... Lúc này mới... Lúc này mới..."
"Cố Hoài Du!" Đôi mày kiếm của Lâm Tu Duệ dựng đứng, ánh mắt nhìn về phía nàng giống như là đang nhìn một vật đầy tà ác: "Chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi, không ngờ rằng lại dung túng cho ngươi làm ra chuyện ác độc như vậy!"
Hai bên mỗi bên nói một kiểu, mọi người cũng không rõ là sự thật như thế nào, chỉ đành đứng đó mà xem chuyện nhà người khác thôi. Chẳng qua, đa số những ánh mắt nhìn về phía Cố Hoài Du đều mang theo chút sự khác biệt. Bất kể sự thật như thế nào, nhưng vừa về phủ không lâu đã khiến cho Lâm Tu Duệ bực bội liên tục, chỉ e là sau này...
Mạc Chỉ Lan nghe nha hoàn nói vậy, nhất thời thả lỏng tâm trạng, ánh mắt liếc nhìn về phía Cố Hoài Du. Chỉ cần chuyện này kết luận là như vậy, nàng ta tin rằng Lâm Tương tỉnh lại cũng sẽ không trách tội nàng ta mấy đâu.
"Vốn dĩ ta cho rằng ngươi chỉ là mắt mù, không ngờ trái tim ngươi cũng mù nốt!"
Trong lòng Cố Hoài Du cười lạnh, nàng đã chịu đủ cái dáng vẻ bênh chằm chặp người trong nhà một cách vô lý của Lâm Tu Duệ rồi. Trước kia cũng là như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lâm Tương, hắn ta liền như kẻ mất trí vậy. Không hỏi nguyên do, không rõ đầu đuôi như thế nào, cứ đổ hết tội lên đầu nàng.
Nhẫn nhịn nữa cũng chỉ uổng phí, không bằng cứ nói thẳng ra luôn. Dù sao thì nàng đi chân trần cũng không sợ kẻ mang giày, nàng muốn nhìn xem ai mới là người cười đến cuối cùng.
Bị chửi là mắt mù tim mù trước mặt bao nhiêu người như vậy, Lâm Tu Duệ chỉ cảm thấy không thể chịu nổi. Bởi vì thân phận, bất kì ai gặp hắn ít nhất cũng phải nể mặt hắn ba phần, hắn còn chưa bị ai chửi thẳng mặt như vậy. Ngay lúc đó mặt hắn liền u ám lại, trong cơn giận dữ liền nhào tới giơ tay về phía Cố Hoài Du bất kể tình hình hiện tại.
Bàn tay vừa vung được một nửa, liền bị người khác bắt lấy, ánh mắt Lâm Tu Duệ tối lại, lạnh lùng nói: "Buông ra!"
Lâm Tu Ngôn cười nhẹ nhàng, nhưng tay không hề nhúc nhích, chỉ chầm chậm mà nói: "Nhị đệ xúc động như vậy, thặt sự khiến cho ta nhớ đến một câu nói."
Lâm Tu Duệ biết câu sau hắn định nói cũng không tốt đẹp gì, chỉ thấp giọng nói: "Ta dạy dỗ muội muội ruột dòng chính thất nhà ta, ngươi chắc chắn là muốn nhúng tay vào?"
"Ồ ~ Hóa ra ngươi còn biết muội ấy là muội muội ngươi?" Lâm Tu Duệ cười nhạo, "Ai không biết còn tưởng rằng là một nha hoàn nữa cơ. Ngay cả Đại Lý Tự thẩm vấn cũng phải nghe lời nói từ hai phía, ngươi gấp gáp định tội cho muội ấy như vậy làm gì..."
Lâm Tu Duệ vốn dĩ là nhất thời giận quá mất khôn, lúc này mới tỉnh táo mà suy nghĩ lại. Làm như vậy thật sự rất không ổn, hắn nhìn Lâm Tu Ngôn một cái, hừ lạnh một tiếng, hất tay hắn ra, xoay người ôm Lâm Tương đi về phía sân sau.
Hai người Triều Lộ và Triều Tịch cũng vội vàng chạy theo sau. Hai người vừa đi, Cố Hoài Du mới cười cười với Lâm Tu Ngôn: "Đa tạ Đại ca!"
Có một tia sáng trong mắt nàng lóe lên, nếu nói như lúc đầu nàng tìm đến Lâm Tu Ngôn chỉ vì để lợi dụng lẫn nhau, thì sau khi trải qua chuyện này, tâm trạng của Cố Hoài Du đã khác xưa rồi.
Nàng sống hai kiếp người, nhưng những thiện ý mà nàng nhận được lại ít vô cùng. Bất kể hôm nay hành động của Lâm Tu Ngôn có mục đích gì, nhưng đây là lần đầu tiên, có người xuất hiện che chắn trước mặt nàng khi nàng gặp khó khăn. Nàng cảm thấy rất may mắn, đời này quay trở lại liền tìm hắn để hợp tác.
Lâm Tu Ngôn vỗ trán nàng, chậc một tiếng: "Rõ ràng là biết đánh không lại còn cố ý chọc giận đối thủ, cái này là ngu ngốc."
Cố Hoài Du cười cười không phản bác lại, ngốc như vậy một lần thì có sao chứ.
"Ca!" Lâm Chức Yểu nhấc chân chạy đến, trên mặt có chút khó chịu: "Khi nãy sao huynh lại ngăn cản muội! Huynh nhìn miệng mồm của những kẻ đó đi, muội hận không thể lấy roi quật chết nàng ta."
"Ta không ngăn cản muội, một lát nữa bị phạt quỳ từ đường là muội rồi. Cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì." Lam Tu Ngôn thở dài: "Nói với muội bao nhiêu lần rồi, cứ quang minh chính đại như vậy mới là thiệt thòi nhất!"
Lâm Chức Yểu lặng lẽ thu dây roi về lại quấn quanh eo, trong lòng nói, còn lâu!
Nàng thích quang minh chính đại như vậy đó, có giận gì thì xả ngay, cái gì mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lời này trong mắt nàng, toàn là tào lao!
Lâm Tu Ngôn nhìn dáng vẻ không biết hối lỗi là gì của hai người, âm thầm thở dài một hơi, sao mình lại có hai muội muội ngốc như vậy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!