Cửa đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh, Lưu Tử Đồng quay đầu nhìn Lâm Đế, Lâm Đế cảm thấy hơi nóng, đưa tay kéo cà vạt, mắt vẫn còn nhìn cô, thấy cô bước qua anh lập tức dừng tay….. Lưu Tử Đồng cười hỏi: “Em cởi cà vạt ra cho anh nhé?”
Lâm Đế gật đầu: “Ừa.”
Lưu Tử Đồng đi qua, nhón chân giơ tay lên, chạm đến cà vạt đã bị anh kéo đến nhăn nhúm, nút thắt lỏng ra, lộ ra một phần da thịt và xương quai xanh, anh cúi đầu nhìn cô, hầu kết giật giật, hơi thở mang theo mùi rượu ngọt ngào, quanh quẩn bốn phía bao phủ hai người.
Lưu Tử Đồng mỉm cười, tập trung tháo cà vạt.
Eo bị anh giữ chặt kéo đến, cô hơi căng thẳng, ngã nhào vào ngực anh, cô nhìn anh cười hỏi: “Làm gì đó?”
“Hôn.” Anh nói.
“Anh hôn em hay là em hôn anh đây?” Lưu Tử Đồng cố ý hỏi.
Anh duỗi ngón tay dài nắm lấy cằm cô, lấp kín đôi môi đỏ mọng. Bị cánh môi mềm mại áp lên Lưu Tử Đồng có hơi sửng sốt, cô cười nhắm mắt lại.
Giơ tay lên vòng qua cổ anh, cả người như được anh nửa bế lên, hôn sâu.
“Nóng quá.” Cắn môi dưới của cô để lại dấu răng, Lâm Đế giơ tay lên quạt mặt, bên tai đỏ ửng, Lưu Tử Đồng cười khẽ, kéo tay anh dắt đến sô pha, để anh ngồi xuống rồi nói: “Anh đi tắm nhé?”
“Ừa, tắm.” Anh xoa môi cô nói.
Lưu Tử Đồng lấy tay anh ra, đứng dậy, đi chuẩn bị nước ấm cho anh, sau đó lại đến tủ đựng quần áo sạch của anh, thấy trên đó có treo một bộ đồ ngủ sạch sẽ cô liền lấy ra, lại tìm đến quần trong, đầy đủ đồ rồi cô quay về phòng khách, nhìn thấy anh đang chơi di động, Lưu Tử Đồng thuận thế rót nước cho anh, đặt ở trên bàn trà, cúi đầu nhìn anh.
Cô hỏi: “Anh tỉnh rượu chưa?”
Lâm Đế nghiêng đầu nhìn cô, để bàn tay xuống bên cạnh: “Không có say.”
Lưu Tử Đồng cười khẽ: “Được, không say, đi tắm nhé?”
“Ừ.” Anh đứng dậy, kéo cà vạt ra, chậm rãi cởi nút áo sơ mi, cơ ngực rõ ràng hiện ra theo từng nút áo được cởi, Lưu Tử Đồng mở cửa phòng tắm, Lâm Đế tiến vào, đi được hai bước đứng trước cửa lại quay về nhìn cô một cái, Lưu Tử Đồng cười “Hửm?” một tiếng.
Lâm Đế bên tai hồng hồng, nói: “Em thật đáng yêu.”
Sau vội vàng đóng cửa phòng tắm lại, ‘cạch’ —— một tiếng, Lưu Tử Đồng đứng tại chỗ sững sờ ngây ngốc, nửa ngày sau mới cười rộ lên, cảm thấy chính bản thân người đàn ông này mới đáng yêu làm sao.
Nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, Lưu Tử Đồng mới quay về ngồi trên ghế sô pha, mở Wechat nói chuyện phiếm với Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ hỏi cô【 Lâm Đế uống say? 】
【 Lưu Tử Đồng: Sao cậu biết? 】
【 Đồng Kỳ: Xem Weibo. 】
Cô lại mở Weibo lên.
Vừa thấy, bật cười.
Lâm Đế V: T. T
“Anh Lâm ơi, có phải anh lại uống say nữa không đấy?”
“Ha ha ha, một khi post lên bài như thế này thì chắc chắn anh thật sự say rồi đó.”
“Mau chụp hình lại nhanh, ngày mai anh ấy tỉnh sẽ xóa đó ~ ~ ~.”
“A a a a a, Lâm Lâm của mị đáng yêu quá.”
“Nam thần của tui luôn có điểm ngược là đáng yêu mà.”
“Em đang coi anh diễn vai sát thủ đó…. Sau đó anh lại post bài này…. Em…. Em muốn trở tay ôm chặt anh lại quá ~ ~ ~.”
“Ha ha ha ha ha, thỉnh cầu ai đó làm anh ấy say thêm vài lần nữa đi.”
“Ba ly đảo đế, nhìn xem danh hiệu này được chứ hả!!”
Xem ra “ba ly đảo Lâm Đế” (1), căn bản không phải là bí mật gì lớn, Lưu Tử Đồng lấy tài liệu Triệu Lí đưa cho cô, mặt trên viết “Sau khi uống say sẽ phát loạn Weibo.”
Đây là đang chơi chữ đấy ạ.
Lưu Tử Đồng nhịn cười, cầm lấy di động anh muốn xóa bài đăng này đi, nhưng nhìn lại thấy biểu tượng “T. T” này rất đáng yêu, nên không làm nữa.
Cô kéo xuống các bài đăng của Weibo anh.
Phát hiện ra anh đăng bài trên Weibo rất ít, trong hồ sơ Triệu Lí đưa cho cô còn viết là phải thường xuyên nhắc nhở anh phát Weibo, nếu anh nói không phát thì cô phải dùng chức vụ trợ lý giúp anh đăng bài, bài đăng tốt nhất phải liên quan đến công tác. Trước đây Lưu Tử Đồng không chơi Weibo, hiện tại xem ra về sau phải thường xuyên sử dụng rồi.
Tần suất Lâm Đế đăng Weibo thấp thì không nói, nhưng mỗi lần anh đăng thì bình luận luôn có đến hơn 30 vạn, những bình luận mới nhất cơ bản đều hối anh đăng bài.
Đa số bình luận đều đòi liếm màn hình.
Hơn nữa, cô phát hiện, anh còn theo dõi cô.
Theo dõi tài khoản của cô: “Đường Phái Thiển Nguyệt”.
Tài khoản Đường Phái Thiển Nguyệt này thường chia sẻ một ít kỹ thuật vẽ tranh, ngoài ra còn có một số bức tranh triển lãm cô đặt trên tường, fans của cô không nhiều lắm, chỉ hơn 10 vạn.
So với anh chỉ là một con số lẻ.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng mở cửa, Lưu Tử Đồng theo bản năng bỏ di động của Lâm Đế xuống, Lâm Đế lau tóc bước ra, mặt mày trong sáng, hình như là đã tỉnh rượu, Lưu Tử Đồng cười nói: “Ngại quá, vừa mới mở Weibo của anh lên xem.”
“1028.”
“Hả?” Lưu Tử Đồng không kịp phản ứng, “Cái gì?”
“1028 là mật khẩu di động anh.” Lâm Đế đi đến ngăn tủ lấy mắt kính đeo lên, quay về nói với Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng cười nói: “Em chỉ mới nhìn qua thôi, vốn dĩ em tính xóa bài đăng trên Weibo cho anh.”
Tay Lâm Đế đang lau tóc dừng lại.
Anh có chút cứng người quay đầu: “Anh mới vừa đăng Weibo?”
“Anh không nhớ sao?” Hình như chỉ cách có 40 phút mà anh đã quên rồi hả?
Lâm Đế: “……” Bên tai đỏ lên, anh chỉ nhớ rõ nụ hôn mới vừa nãy, anh hỏi: “Anh đã đăng cái gì?”
“Tự anh xem đi.” Lưu Tử Đồng cười, cầm điện thoại lắc lắc trong tay đưa anh, Lâm Đế nhận lấy, cúi đầu xem, sau đó mặt không biểu hiện gì mà xóa đi, nói: “Ngày thường anh không đăng loại như thế.”
Lưu Tử Đồng dựa vào tủ cười nói: “Em biết, khi anh say mới đăng loạn lên, anh còn biết anh nói gì nữa sao?”
Lưu Tử Đồng nhìn lỗ tai anh đỏ lên liền biết ngoại trừ quên đi chuyện đăng Weibo thì tất cả những thứ khác đều nhớ rõ, cô cười tủm tỉm đưa mắt nhìn di động: “Trễ rồi, nên ngủ thôi.”
Hành lý của cô sau khi đến sân bay đều được đưa về khách sạn, Lưu Tử Đồng xoa cổ, đi tới cửa, nói: “Sáng mai còn cảnh quay, đúng giờ em sẽ qua đón anh.”
Lâm Đế: “……”
Anh nói câu gì đó nhưng Lưu Tử Đồng không nghe được, xoay người hỏi: “Anh nói gì vậy?”
Lâm Đế xoa tóc, đôi mắt chuyên chú nhìn cô, nửa ngày mới nói: “Ngủ ngon.”
Lưu Tử Đồng cười: “Ngủ ngon.”
Cánh tay đang mở cửa ra lại bị anh nắm lấy, cô vừa quay đầu lại thì trước mắt tối sầm, môi có cảm giác mềm mại, hơi thở ấm áp dán chặt khoảng hai giây, sau đó anh vội vàng lui lại, khóe môi cong lên, tiếng nói có chút thấp, có phần cố ý: “Phúc lợi trước khi ngủ.”
Lưu Tử Đồng: “Phúc lợi của ai?”
Lâm Đế: “Anh.”
Lưu Tử Đồng nhịn không được xoa lỗ tai anh: “Lợi hại, lớn đầu ngây thơ còn biết có phúc lợi cơ đấy.”
Anh mặt mày mang cười ý cười nhìn cô, không hé răng, Lưu Tử Đồng bị anh nhìn đến nổi đỏ mặt, buông tay, đi ra cửa, nói: “Đừng kéo em, không có phúc lợi nữa đâu.”
Lâm Đế: “Ừ.”
Anh đứng cạnh cửa nhìn của phòng cách vách mở ra, sau đó đóng lại, đứng ngốc nhìn một lúc mới xoay người về phòng.
……
Lưu Tử Đồng trở về phòng, vươn vai một cách lười nhác, sau đó lại lấy quần áo đi tắm rửa, bôn ba suốt một ngày cũng có chút mệt mỏi, sau khi cô xuống máy bay liền lập tức tới phim trường, tiếp đó lại theo Lâm Đế đi đến buổi tiệc, buổi tối lại phải dẫn một người say rượu náo loạn trở về, nhưng khi nhớ lại lúc Lâm Đế như vậy, tâm tình cô thực ra rất vui vẻ.
Cô nằm ở trên giường, lướt Weibo của Lâm Đế.
【 Đồng Kỳ: Ầy, Lâm Đế nhà cậu thật sự siêu cấp đáng yêu. 】
【 Lưu Tử Đồng: Đúng không? Ha ha. 】
【 Đồng Kỳ: Làm trợ lý có cảm giác gì? 】
【 Lưu Tử Đồng: Mệt mỏi. 】
【 Đồng Kỳ: Ha ha, ngủ ngon. 】
【 Lưu Tử Đồng: Ngủ ngon. 】
【 Lâm: Em gội đầu sao? 】
【 Lưu Tử Đồng: Không có. 】
【 Lâm: Ừ. 】
【 Lưu Tử Đồng: Có gì sao anh? 】
【 Lâm: Không có gì…. Ngủ ngon. 】
Ngày hôm sau, Lưu Tử Đồng thiếu chút nữa ngủ quên, may mắn có chuông báo thức, tiếng reo đến lần thứ ba mới tỉnh. Cô bò dậy, vẫn chưa quen với việc dậy sớm, đó là do ngày thường thoải mái quá nhiều. Sau khi tỉnh hẳn, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Lâm Đế, đầu kia Lâm Đế bắt máy, tiếng nói rất trầm: “Mới sáng sớm thôi, em ngủ thêm đi, không cần vội, anh sẽ tự mình đi đến phim trường.”
Lưu Tử Đồng cười nói: “Không được.”
Cúp điện thoại, chuẩn bị tốt cho mình, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời còn chưa sáng, thành phố này vẫn còn ánh đèn ở đâu đó, nhìn vào là biết có những đoàn phim phải quay suốt đêm, Lưu Tử Đồng cảm nhận được nhiệt độ chênh lệch bên ngoài có chút lớn, tìm áo khoác mặc vào, sau đó mới đi gõ cửa phòng Lâm Đế, trong phòng có ánh đèn, Triệu Lí đã ở bên trong.
Lâm Đế đang ở mặc đồ, Triệu Lí thấy Lưu Tử Đồng tiến vào liền kêu: “Lưu tiểu thư.”
“Không sao.” Triệu Lí nói: “Cậu ta có thể tự chuẩn bị cho mình tốt.”
Lưu Tử Đồng sửng sốt, hỏi: “Lúc trước đều là trợ lý chuẩn bị cho anh ấy sao?”
Triệu Lí: “Đúng vậy.”
Lưu Tử Đồng: “Thật xin lỗi.”
Lâm Đế: “Anh có thể tự chuẩn bị.”
Triệu Lí: “…… Ừ đúng.”
Lâm Đế chỉ vào ly nước ấm ở trên bàn, nói với Lưu Tử Đồng: “Em uống nước đi, anh mới vừa nấu.”
Lưu Tử Đồng: “……” Ngại quá đi.
Triệu Lí: “……” Tôi đây vào cửa lâu như vậy cũng chưa thấy cậu mời một ly nước ấm nữa!!
Lưu Tử Đồng vội vàng cầm lên uống, Lâm Đế nhíu mày nói: “Em không cần uống nhanh vậy đâu.”
Triệu Lí: “……” Cô ấy là trợ lý đó!
Lưu Tử Đồng cười, uống xong ly nước liền đứng dậy, kéo tay Lâm Đế ra, tự mình cài cúc áo cho anh, chậm rãi nói: “Bên ngoài nhiệt độ lạnh lắm, anh mặc thêm áo khoác lông nhé? Em thấy áo khoác lông màu đen phối với cái quần này không tồi đâu.”
Lâm Đế cúi đầu nhìn cô: “Được.”
Triệu Lí không còn nghĩ đến việc mắng thầm nữa, chỉ là giơ tay lên xem đồng hồ cùng Lâm Đế nói chuyện phiếm, đột nhiên anh ta hỏi Lâm Đế: “Tối hôm qua cậu đột nhiên đến lấy máy sấy tóc làm gì?”
Lâm Đế: “…. Không làm gì cả.”
Lưu Tử Đồng đang lấy áo khoác lông đen trong tủ nghe được, cũng hỏi Lâm Đế: “Tối hôm qua anh ra khỏi phòng hả?”
Lâm Đế: “Ừ.”
Lưu Tử Đồng: “Anh ra cửa sao không nói với em?.”
Lâm Đế: “Định đưa cho em mấy sấy nhưng em không gội đầu.”
Triệu Lí: “…….” Gì?.
Lưu Tử Đồng cười: “Đêm nay em gội, đến phòng anh gội được không?”
Lâm Đế: “Được.”
Triệu Lí: “……” Tôi là một người vô hình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!