Tết nguyên tiêu, trong cung liền bận rộn vô cùng.
Từ thiên y phường chuẩn bị y phục mới, đến ngự trù phòng chuẩn bị những mỹ thực nhân gian.
Khắp hoàng cung đều treo đèn lồng câu đối đỏ, cung nữ thái giám đi đi lại lại, bận rộn vô cùng.
Ngược lại người làm hoàng đế như Sơ Nghiên lại vô cùng nhàn nhã.
Tết đến, các triều thần đều nghỉ, tấu chương cũng không có, Sơ Nghiên ngoại trừ việc tìm Toàn Cơ chơi cờ trồng cây ra, cũng không có chuyện gì làm.
Mà độ hảo cảm của Toàn Cơ với cô liền dừng ở mức 75%, làm gì cũng không có tăng thêm chút phần trăm nào, khiến Sơ Nghiên có chút muốn từ bỏ nhiệm vụ phụ này.
Nhưng mà chỉ cần cô có chút ý định từ bỏ, Hệ thống Thiên Hoa lại khóc lóc ỉ oi trong đầu cô, muốn che chắn đều không thể che chắn.
Ngược lại với Sơ Nghiên, vị mẫu hậu kia của cô trong có vẻ bận rộn vô cùng, nhưng bà ta lại rất vui vẻ, đúng là một người kỳ lạ.
Thích náo nhiệt như vậy, chẳng trách chê hậu cung vắng vẻ tẻ nhạt.
"Toàn Cơ, đây là cây gì."
Sơ Nghiên ngồi xổm bên cạnh Quốc sư đại nhân, nhàm chán liền hỏi.
"Đây là hồng mai, thường nở vào mùa đông, sức sống rất kiên cường."
"Nhỏ như vậy, bao lâu mới nở hoa?"
Toàn Cơ tưới nước cho nó, sau đó buông bình nước xuống, hắn nhìn cô cười:
"Chỉ cần vài năm là được, nếu chăm sóc tỉ mỉ, chắc đủ để nó trưởng thành, nở hoa."
"Ồ? Thật đáng mong chờ."
Toàn Cơ nhìn bộ dạng của cô, có chút buồn cười.
Chợt nhớ đến cái gì, hắn thu hồi tươi cười, sau đó đứng lên.
"Bệ hạ, cũng trễ rồi, ngài cũng nên trở về rồi."
Sơ Nghiên cũng từ từ đứng lên, "ừ" một tiếng, liền xoay người rời đi.
Toàn Cơ nhìn cô dứt khoát như vậy, rốt cuộc không biết nên khóc hay cười.
Hắn đưa mắt nhìn, lấy tay sờ lên ngực, có chút xuất thần.
Thật đáng sợ, hắn thế nhưng đối với bệ hạ...
_____
Năm nay phía Tây bị nạn đói, ngày tết trong cung yến tiệc tất niên cũng không có gì đặc sắc.
Sơ Nghiên ngồi xem ca vũ một lát liền rời đi.
Cô vừa rời khỏi yến tiệc, Thiên Hoa liền nhảy ra hướng dẫn:
[Ký chủ, Toàn Cơ quốc sư không tham dự yến hội, chắc chắn hắn đang rất cô đơn, chị đến cùng hắn ăn tất niên đi!]
Sơ Nghiên gật gù đồng ý, liền chuyển hướng đi đến Trích Tinh Điện.
Cô đi vào, liền thấy Trích Tinh điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại yên tĩnh lạ thường, phá lệ có chút tịch mịch u buồn.
Hôm nay Toàn Cơ nói trong người không khỏe, từ chối tham gia yến hội, cũng không biết bây giờ hắn làm gì.
Sơ Nghiên bước đi nhẹ nhàng trên hành cung, cô theo chỉ dẫn của Thiên Hoa đi đến một tòa đình, Toàn Cơ đang ngồi đó, một tay chống lên bàn đỡ lấy đầu, một tay giữ lấy bình rượu, hai mắt cũng khép hờ, không biết là tỉnh hay ngủ.
Sơ Nghiên bước đến trước mặt hắn, nhìn vài bình rượu trên bàn, liền biết tên này uống đến say.
Này chỗ nào giống không khỏe? Còn uống nhiều rượu như vậy.
Tên này gạt cô à?
"Toàn Cơ."
Sơ Nghiên lên tiếng, ý đồ đánh thức hắn.
Toàn Cơ cũng giật mình, hắn mê mang mở mắt, bàn tay quét qua, bình rượu trên tay hắn rơi xuống đất, phát ra một tiếng choang thật to, vỡ nát.
Thanh âm lớn như vậy cũng nhường Toàn Cơ tỉnh táo một chút, nhưng có lẽ là uống quá nhiều, đầu óc cũng có chút mơ hồ, hắn nhìn Sơ Nghiên hồi lâu, lẩm bẩm:
"Bệ hạ? Ha, ta đúng là hết thuốc chữa, còn mơ thấy người."
Sơ Nghiên khẽ chớp mắt, không hiểu lắm lời hắn nói, mắt thấy Toàn Cơ lại chụp lấy một bình rượu muốn uống, Sơ Nghiên đưa tay, cản hắn lại.
"Đừng uống, ngươi uống say."
Động tác của Toàn Cơ dừng lại, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay hắn, lại cười.
"Còn chân thực như vậy? Hóa ra đây là mơ sao?"
Toàn Cơ bỏ bình rượu ra, bắt lấy tay Sơ Nghiên, nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Bệ hạ, nếu đây là mơ, ta có thể gọi người là Quân Nhi không?"
Sơ Nghiên rút tay lại, nhưng rút không ra.
Cô nghiên đầu nhìn tên này.
Bộ dạng này của hắn, thật giống một con chó lớn đang làm nũng.
....!có chút đáng yêu.
"...Được."
Suy tư hồi lâu, Sơ Nghiên liền đồng ý.
Cũng không phải tên cô, gọi thế nào cũng được.
Sơ Nghiên vừa đáp ứng, liền nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở.
[Độ hảo cảm tăng 10%, độ hảo cảm hiện tại là 85%.]
Toàn Cơ nghe vậy, hai mắt hơi sáng lên.
Hắn đứng lên, bước qua chỗ Sơ Nghiên, quỳ xuống sàn, đầu dựa sát lại, cọ vào hõm vai cô, tham lam mà ngửi mùi hương thanh mát trên cơ thể cô.
Toàn Cơ rũ mắt, nhẹ giọng nỉ non:
"Quân Nhi, tại sao ngươi lại là nam nhân..."
Vừa định đẩy người ra Sơ Nghiên: "...."
Cô đều xém quên bản thân là nữ giả nam.
Toàn Cơ không biết điều này.
Có cần nói cho hắn biết không?
[Ký chủ, mặc dù có thể dùng thân phận nam nhân công lược, nhưng độ khó cao hơn! Khuyến nghị ngài tiết lộ thân phận.]
Lúc này, Thiên Hoa nghe thấy suy nghĩ của Sơ Nghiên lập tức online.
Sơ Nghiên cảm thấy rất có lý, cô rất nghiêm túc mở miệng:
"Toàn Cơ, ta không phải..."
"Quân Nhi."
Toàn Cơ đột nhiên cười, cắt ngang lời Sơ Nghiên, hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Nghiên, hình như không nghe thấy lời cô nói, hắn đưa tay muốn chạm vào mặt cô.
Sơ Nghiên theo quán tính mà né tránh, cũng đẩy hắn ra.
Sơ Nghiên khẽ mím môi, nhìn Toàn Cơ thẫn thờ nhìn bàn tay đang đưa ra, cô đột nhiên cảm thấy bản thân có chút không đúng.
Toàn Cơ cười, hắn ngẩng đẩu lên, tựa người vào bàn, để bàn tay che khuất hai mắt, lại lẩm bẩm:
"Nhìn đi, đến mơ ngươi cũng không để ta chạm vào."
[Ký chủ! Chị thật tàn nhẫn, Quốc sư đại đại thật đáng thương, người ta chỉ tựa một chút, chị liền ghét bỏ người ta.]
Sơ Nghiên: "..."
[Ký chủ, hắn là nhiệm vụ, chị phải công lược hắn a! Độ thiện cảm vừa tăng lên 85% bây giờ lại quay về 75%!]
Thiên Hoa cảm thấy không ổn, hình như ký chủ nhà nó ghét cùng người khác thân cận! Như vậy thật không tốt! Nó chỉ có thể đem nhiệm vụ ra uy hiếp.
Bạn đang đọc bộ truyện Bút Ký Thời Không tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bút Ký Thời Không, truyện Bút Ký Thời Không , đọc truyện Bút Ký Thời Không full , Bút Ký Thời Không full , Bút Ký Thời Không chương mới