Ba người cùng đi trước dò đường, cũng vô cùng đề phòng xung quanh.
"Cẩn thận."
Hoa Thiên Tuyết mở miệng, trên tay đã cầm lấy một khẩu súng.
Một bóng đen xẹt qua, tốc độ cực kỳ nhanh, hoàn toàn không thể bắt giữ được thân ảnh của nó.
Sơ Nghiên khẽ chớp mắt, thân ảnh nhỏ gọn linh hoạt, có chút giống Ám Ảnh Thú.
Thuộc Ảnh hệ, móng vuốt sắc bén, răng cũng cực kỳ chắc chắn, sở trường ẩn nấp tốc độ cùng đánh lén.
[Con Ám Ảnh thú này là thú cưng của nam chủ.]
Thiên Hoa lập tức lên tiếng, cho thông tin.
Nam chủ à, vậy nam chủ cũng ở trong động thiên bí cảnh này rồi?
Nhớ không lầm hắn không có vào bất kỳ học viện nào, là trà trộn vào sao?
Sơ Nghiên còn đang suy nghĩ, thì một thân ảnh lao đến trước mặt cô.
"Cẩn thận!"
Hoa Thiên Tuyết lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Sơ Nghiên một cái tát chụp qua, vô cùng chuẩn xác đánh ngay cơ thể nó.
Ám Ảnh Thú bị cô đánh bay vào bụi cây, lại không thấy tung tích.
Hoa Thiên Tuyết nhìn một màn này, trong lòng đối với Sơ Nghiên càng thêm đổi mới.
Công kích vừa rồi, dù là cô cũng chỉ kịp né tránh, không thể đánh trực diện như vậy.
Hoa Thiên Tuyết cất súng đi, lên tiếng.
"Nó bị cô tát một phát dọa chạy rồi."
Phương Tĩnh bên cạnh Sơ Nghiên nghe vậy, hai mắt sáng rực, nhìn cô cực kỳ hâm mộ:
"Tiểu Hi, cậu lợi hại quá."
Sơ Nghiên:....
Hoa Thiên Tuyết liếc qua hai người, lại lạnh lùng mở miệng:
"Đáng tiếc, không biết là loại yêu thú gì."
Sơ Nghiên chậm rãi lên tiếng:
"Là Ám Ảnh Thú."
Hoa Thiên Tuyết nhướng mày, gương mặt băng sơn mỹ nhân kia cũng không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc:
"Sao cô biết? Ám Ảnh thú lại là yêu thú gì? Sao tôi chưa từng nghe qua."
Sơ Nghiên liếc nhìn cô ấy một cái, vẫn dùng giọng điệu chậm rãi ung dung kia:
"Tôi có kiến thức phong phú."
Hoa Thiên Tuyết:...!
Cô có cảm giác bị mắng, nhưng lại không có chứng cứ!!
Thiên Hoa lại kiêu ngạo lên tận trời, nó là hệ thống đệ nhất, kiến thức của ký chủ đều là nó cung cấp đó!
Sơ Nghiên lười phản ứng nó, thật ra sự thật là không cần nó nói, cô cũng biết.
"Bên kia có khí tức lạ, hai người ở đây tôi đi xem trước."
Hoa Thiên Tuyết đổi đề tài, lại tìm cớ rời đi.
"Hoa nữ thần, chị cẩn thận một chút."
Phương Tĩnh vui vẻ gật đầu, không quên dặn dò cô.
Sơ Nghiên chỉ khẽ gật đầu, đến một tảng đá dưới gốc cây, ngồi xuống.
Phương Tĩnh chào Hoa Thiên Tuyết xong, cũng quay lại bên cạnh cô ngồi xuống, chống cằm hỏi Sơ Nghiên.
"Nè, Tiểu Hi, cậu không thích Hoa nữ thần sao?"
Sơ Nghiên nâng mi, nhìn cô ấy, hỏi lại:
"Sao lại nói vậy?"
Phương Tĩnh suy tư một chút, mới đưa ngón tay ra đếm.
"Cậu không thích nói chuyện với cô ấy, giữ khoảng cách, còn cà khịa nữa!"
Sơ Nghiên nhìn vẻ mặt như tìm được chân lý của Phương Tĩnh, có chút vô ngữ.
"Với ai tớ cũng như vậy mà?"
"Nhưng với tớ cậu không!"
Phương Tĩnh phùng má, tự cho là đúng.
Sơ Nghiên im lặng một chút, cô có chút nghi ngờ Phương Tĩnh bị thiểu năng.
"Cậu không phải bạn thân của tớ à?"
Phương Tĩnh sửng sốt một chút, oa một tiếng nhào đến muốn ôm Sơ Nghiên.
"Tiểu Hi, có phải tớ với cậu là cực kỳ đặc biệt không!"
Sơ Nghiên lập tức đứng lên, tránh khỏi móng vuốt của Phương Tĩnh.
Nhìn người ngã sấp mặt, Sơ Nghiên có chút ngập ngừng lên tiếng.
"...!không sao chứ?"
Phương Tĩnh nhanh chóng ngồi dậy, ủy khuất nhìn cô.
"Tiểu Hi, cậu thật phũ phàng."
"..."
Sơ Nghiên không nói gì, vừa định quay lại chỗ tiếp tục ngồi, dưới chân liền có vật gì đó mềm mại cọ vào.
Sơ Nghiên cúi đầu, liền nhìn thấy một con thú nhỏ toàn thân đen tuyền, đang dùng cái đuôi của nó cọ vào chân cô.
Phương Tĩnh cũng nhìn thấy, lập tức kêu lên.
"Đây là con gì? Oa, dễ thương quá đi!"
Phương Tĩnh vừa định đưa tay sờ, tiểu thú lập tức nhe răng xù lông.
Cô chỉ có thể buồn tủi thu tay lại, ủy khuất nhìn Sơ Nghiên.
"Tiểu Hi, nó ghét tớ."
Sơ Nghiên không nhìn Phương Tĩnh làm trò nữa, rũ mắt nhìn vật nhỏ dưới chân.
Nó cũng tròn xoe hai mắt nhìn cô, ngao ngao kêu hai tiếng.
Sơ Nghiên nhìn bộ lông của nó, có chút ngứa tay.
Cô ngồi xổm xuống, đưa tay sờ bộ lông xù của nó.
Ám Ảnh Thú vui vẻ, nó cọ đầu vào tay cô, tựa hồ đang làm nũng.
Sơ Nghiên khẽ chớp mắt, con Ám Ảnh Thú này lạ thật, đánh nó xong, chẳng những không tìm cách trả thù, lại còn tìm cô làm nũng?
"...!Mi có máu M sao?"
Ám Ảnh Thú:?
Phương Tĩnh: O_o!!!
"Ngao, ngao."
Ám Ảnh thú kêu hai tiếng, Sơ Nghiên nhìn nó hồi lâu, đưa tay ôm nó lên, quay lại tảng đá ngồi xuống.
Phương Tĩnh tò mò ló qua, hỏi.
"Tiểu Hi, đây là con gì? Sao nó không cho ta sờ..."
Sơ Nghiên ôm nó vào lòng, chậm rãi giải thích.
"Ám Ảnh Thú."
"Chính là con vừa rồi bị cậu đánh bay sao!!?"
"Ừ."
Phương Tĩnh nhìn Sơ Nghiên, lại nhìn Ám Ảnh thú trong tay cô.
Chẳng trách Tiểu Hi đột nhiên nói ra câu đó, vật nhỏ này lại tìm người đánh nó thân cận, không chừng thật là có máu M.
"Tiểu Hi, hình như Hoa học tỷ đi lâu quá rồi đó? Chúng ta đi tìm xem?"
Sơ Nghiên vốn đang nhắm mắt tu luyện, nghe lời này liền mở mắt lên tiếng.
"Không gấp, mười phút nữa."
"Tại sao lại là mười phút?"
Phương Tĩnh càng nghe càng hồ đồ, khó hiểu nhìn Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên cũng lười giải thích, bởi cô đang bận tu luyện, nên mới phải đợi mười phút.
Phương Tĩnh khó hiểu, nhưng cũng không dám tùy ý đi bậy.
Chờ mười phút qua đi, Sơ Nghiên rốt cuộc mở mắt, đứng lên ôm lấy Ám Ảnh Thú, đi tìm Hoa Thiên Tuyết.
Phương Tĩnh vui mừng, lập tức theo sau.
Hai người đi về phía trước không lâu, liền phát hiện dấu vết đánh nhau.
Sơ Nghiên rũ mi, xem ra là gặp phải học sinh của học viện khác, còn xảy ra ẩu đả.
Hoa Thiên Tuyết chắc sợ liên lụy các cô, nên mới không trở về.
Sơ Nghiên thả thần thức ra, quét một lượt toàn bộ khu rừng.
Mặc dù tu vi của Nhan Hi không cao, nhưng Linh hồn lại là Sơ Nghiên.
Thần thức của cô đương nhiên cường đại, quét qua toàn bộ động thiên này cũng không thành vấn đề.
Chỉ là vừa quét một lượt, Sơ Nghiên liền lập tức thu hồi.
Có một luồng thần thức vô cùng cường đại cũng ở đây.
Bạn đang đọc bộ truyện Bút Ký Thời Không tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bút Ký Thời Không, truyện Bút Ký Thời Không , đọc truyện Bút Ký Thời Không full , Bút Ký Thời Không full , Bút Ký Thời Không chương mới