Một ngày nắng đẹp trời, lác đác vài đám mây trắng.
Tiếng chim hót vang dội biểu thị một ngày bận rộn tất bật.
Đối với người khác hôm nay vốn chỉ là một ngày bình thường, cũng không có gì nổi bất trong cuộc đời họ.
Nhưng với Lạc Ân Nghiên thì hôm nay thật sự là một ngày rất đặc biệt với cô.
Là một ngày mà cô chính thức trở thành cô dâu, hay còn nói là đã trở thành hoa có chủ, gái có chồng.
Không còn lạ gì là ngày cô chính thức lên xe hoa.
Ngồi trong phòng trang điểm Lạc Ân Nghiên khoác lên mình bộ váy cưới trắng bồng bềnh, nhìn qua chi tiết thiết kế của nó thôi cũng đủ thấy chiếc váy này đã được chú ý kĩ lưỡng như thế nào.
Từng chi tiết nhỏ đều thể hiện một nét đặc biệt nổi bật riêng và sự đắt tiền của chúng.
Lạc Ân Nghiên ngồi trước gương ngắm nhìn khuôn mặt tươi tỉnh háo hức của mình, trên đầu cô đội một cái khăn voan kéo dài xuống dưới đất.
Sự đắt đỏ của chúng càng được thể hiện rõ khi mặc lên người Lạc Ân Nghiên.
Hiện tại cô vẫn còn đang chuẩn bị cho hôn lễ, bên cạnh là hai nhân viên makeup đang chú tâm chỉnh sửa lại tóc và mặt cho cô.
Lạc Ân Nghiên liếc nhìn qua khe cửa sổ, ngắm nhìn ánh nắng chói chang ở bên ngoài, ngay cả ông trời hình như cũng ủng hộ mà tham gia lễ cưới của hai người họ.
Thời tiết hôm nay lại đẹp đến lạ thường, từ nãy tới giờ ngồi đây cô đều không thể nào buông khoé môi đang nhếch lên của mình xuống được.
Trong lòng đang vô cùng hồi hộp, trái tim đập liên hồi cho thấy sự căng thẳng cực độ ấy.
Lạc Ân Nghiên vô thức sờ lên chiếc bụng đã hơi nhú lên của mình.
Vừa xoa bụng vừa suy nghĩ tới điều gì đó rồi vui vẻ ngân nga câu hát.
Cạch.
Bất ngờ từ phía sau vang lên tiếng mở cửa, Lạc Ân Nghiên đang makeup nên không tiện quay lại đằng sau để xem, cô thông qua cái gương của bàn trang điểm nhìn thấy người đi vào là Thanh Nghi.
Trên tay cô còn ôm cậu nhóc mập mạp trắng trẻo, người đầy thịt kia đi vào.
Lạc Ân Nghiên rất vui khi Thanh Nghi đến đây, không kịp suy nghĩ cô liền lên tiếng.
"Tới rồi đó hả"
"Ừm! Đường hơi đông đúc nên xảy ra tình trạng hơi ùn tắc" Thanh Nghi chậm rãi đáp.
Lạc Ân Nghiên liền cười cười không lên tiếng.
Dù Thanh Nghi đến có chút trễ nhưng cô cũng không hề trách móc một tiếng nào, đám cưới của cô được tổ chức tại Mĩ nên rất nhiều người ở Trung đã cất công bay sáng Mĩ để dự ngày đặc biệt này của cô.
Ngay cả Thanh Nghi cũng vậy, vì thế mà Lạc Ân Nghiên cũng không dám trách móc nửa lời, chỉ cần cô ấy đến dự đám cưới thôi là cô đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Thanh Nghi bế con đi lại gần đứng bên cạnh Lạc Ân Nghiên, từ tốn lên tiếng cảm thán.
"Đúng là mình tính không bằng trời tính, rõ là mình đi trước cậu nhưng bây giờ cậu đã vượt mình mất rồi.
Mới ngày nào con than thở giận dỗi với tên nhóc kia bây giờ đã thành vợ người ta.
Mình và Ngọc Dương quen trước cậu mà con chưa có một cái hôn lễ nào"
Thanh Nghi nửa đùa nửa thật nói, thú thật những lời cô nói ra chỉ là nói chơi để trêu chọc một chút thôi, nhưng không ngờ Lạc Ân Nghiên lại nghe ra trong hàm ý câu nói là cô buồn nên liền lập tức lo lắng lên tiếng.
"Này cậu buồn đấy à?"
"Hai người rất nhanh cũng sẽ có một hôn lễ thôi, có khi còn lớn hơn mình luôn ấy chứ.
Có lẽ do nhóc tì vẫn còn nhỏ nên Nguyên Ngọc Dương chưa tính tới chuyện đó.
Nhưng mà chẳng phải hai người đã đăng ký kết hôn rồi sao?"
"Haha" Giọng cười vui vẻ của Thanh Nghi vang lên.
"Mình nói đùa thôi cậu tưởng thật à? Thật ra mình là người chưa muốn tổ chức hôn lễ đấy, chứ Ngọc Dương anh ấy đã muốn lắm rồi.
Anh ấy còn dự định sẽ làm cùng ngày với hai người đó, nhưng không ngờ hai người lại dời ngày làm gấp như vậy"
Lạc Ân Nghiên ngơ ngác như trời chồng, có phải do cô có thai nên tâm trí đã không còn nhạy bén như lúc trước rồi phải không? Lúc trước chỉ cần nói giỡn hay nói thật cô đều nhạy bén phát giác ra được.
Nhưng hôm nay không ngờ chỉ mới một câu nói đùa của Thanh Nghi thôi cô cũng tin thật.
Nghĩ tới đây cô lắc đầu bất lực tự cảm thán bản thân mình.
Đúng là những người có tình yêu rồi sẽ không còn bình thường nữa.
.......
Ở bên phòng riêng của chú rễ, Âu Thành Triệu và Nguyên Ngọc Dương đang ngồi trên dãy ghế sofa mạ vàng kiểu châu âu vô cùng đắt tiền.
Âu Thành Triệu là nhân vật chính nên so với Nguyên Ngọc Dương thì hôm nay cậu có vẻ nổi bật hơn.
Trên người mặc một bộ vets màu trắng, cổ còn đeo một cái nơ màu đen ở trên.
Giờ phút này cậu vô cùng hồi hộp, trái tim từ nãy đến giờ đều đập như muốn phá bỏ lớp da nhảy ra ngoài vậy.
Chân bắt chéo nhau, tay đặt lên đùi liên tục nắm lại rồi thả ra, nhìn qua đã biết cậu đã lo lắng tới mức nào.
Hiện tại trong phòng không chỉ có Âu Thành Triệu mà còn có cả Nguyên Ngọc Dương ngồi ở đấy.
Hai người đàn ông đối mặt với nhau, nhìn thấy hành động gấp gáp của bạn mình, Nguyên Ngọc Dương không kiềm được mà cười thành tiếng.
Cậu chống cằm, gương mặt ngả ngớn thêm dầu vào lửa trêu chọc.
"Không phải chỉ là lấy vợ thôi sao, cần gì mà phải lo sợ như vậy?"
Nghe vậy Âu Thành Triệu ngẩn đầu lên trừng mắt nói.
"Im" Một câu nói ngắn gọn nhưng lại chứa đầy sắc bén.
Hôm nay là ngày cô chính thức là người của Âu gia, cậu sẽ được thấy dáng vẻ Lạc Ân Nghiên mặc váy cưới sẽ xinh đẹp như thế nào, làm sao mà cậu có thể không hồi hợp được cơ chứ.
Cảm thấy ngồi không yên nữa cậu liền đứng lên đi đi lại lại trong phòng, hết chỉnh đồ rồi lại ngắm mình trong gương, lâu lâu còn đứng làm mấy hành động kì lạ.
Khiến Nguyên Ngọc Dương nhìn vào chỉ biết lắc đầu chán nản, đưa tay lên nhìn qua đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa hôn lễ sẽ được tiến hành.
"Đừng làm trò nữa, chuẩn bị đi ra lễ đường kìa" Nguyên Ngọc Dương bình thản nói sau đó không lời tạm biệt mà đi ra khỏi phòng thay đồ.
Cậu vừa dứt lời Âu Thành Triệu liền lập tức chấm dứt mấy cái hành động vô tri của mình, cậu phồng má hai tay nắm chặt vạt áo vô cùng căng thẳng.
Hít sâu rồi thở ra, Âu Thành Triệu liên tục làm như vậy để bình ổn lại bản thân.
Bạn đang đọc bộ truyện Cá Cược Tình Yêu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cá Cược Tình Yêu, truyện Cá Cược Tình Yêu , đọc truyện Cá Cược Tình Yêu full , Cá Cược Tình Yêu full , Cá Cược Tình Yêu chương mới