Lạc Ân Nghiên đi từng bước xung quanh tầng nhà, ánh mắt cô lướt nhìn mọi nơi, cố gắng tìm ra bóng dáng quen thuộc.
Nhưng có vẻ cậu không có ở đây, ánh mắt cô rũ xuống thầm suy nghĩ, không biết cậu đang ở đâu.
Nghĩ rằng Âu Thành Triệu đã xuống tầng dưới cùng cha mẹ, Lạc Ân Nghiên liền nhanh chóng bước chân.
Xuống tới tầng dưới, cô đưa ánh mắt vào những đám người đông đúc, đa số toàn là những người chạc tuổi cha cô, họ đều là cổ đông lớn cũng không có bóng dáng trẻ tuổi nào ở đây.
Phía xa xa, mẹ cô cùng bác gái Lê Ngọc Nhi đang ngồi nói chuyện.
Không nhanh không chậm cô liền chạy tới, giọng nói khép nép vang lên.
“Cháu chào bác, mẹ ạ!”
“Ây da con gái, không ở tầng trên chơi với Âu Thành Triệu sao” Lê Ngọc Nhi thấy cô thì vui vẻ lên tiếng.
“Con không thấy cậu ấy trên đấy nên liền xuống đây tìm ạ.
Bác có thấy cậu ấy ở đâu không ạ?”
“Không từ nãy giờ nó không có xuống đây.
Nó không có trên đó sao?”
“Dạ không ạ”
Lê Ngọc Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp.
“Giờ này phóng viên chắc có lẽ vẫn còn ở trước công ty rất nhiều, nó không có khả năng xuống đó, cháu thử lên tầng thượng xem thử nhé”
“Tầng thượng ạ?”
“Đúng rồi! Trên đó ngắm cảnh cũng rất đẹp có khi nó lại trên đó hút thuốc ngắm cảnh đó”
“A…vậy cháu xin phép ạ! Mẹ và bác chơi vui vẻ”
Dứt lời cô liền xoay người từng bước đi tới thang máy.
Tay cũng ấn lên tầng cao nhất của công ty, Lạc Ân Nghiên khoanh hai tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào hàng số đang nhảy.
Chắc có thể cậu đang trên đó, nhưng không lẻ trên đó một mình sao? Một mình hút thuốc trên đó à? Nghe có vài phần hợp lí nhưng lại có chút không.
Tiếng ting vang lên một tiếng vang dội, cánh cửa thang máy mở ra, đập vào mắt cô là một khung cảnh u tối, trên sân thượng cũng trồng vài cây hoa lài rất thơm, có một bộ bàn trà được đặt trên đây.
Ngoài những thứ đó ra còn có vài ánh đèn mập mờ loé sáng còn lại đều là một khung cảnh lạnh lẽo, vì trên tầng cao của công ty nên gió rất mạnh, không ngừng đập vào khuôn mặt non nớt của cô.
Sân thượng rất rộng, cô không ngờ là nó rộng tới mức như vậy.
Thấy khung cảnh đáng sợ này Lạc Ân Nghiên cũng hơi run, cậu dám lên đây hút thuốc chill chill ở trên này sao, nếu thật sự như vậy cô cũng thật nể phục Âu Thành Triệu.
Lạc Ân Nghiên vòng lấy hai tay ôm bả vai của bản thân, tránh cái lạnh đang tới.
Cô bắt đầu bước chậm chạp tìm kiếm, mặc dù mạnh mẽ nhưng cô cũng sợ ma lắm, để bản thân đi một mình trong khung cảnh như thế này đúng là tự giết mình mà.
Sau ba phút đi khắp cái tầng thượng này, Lạc Ân Nghiên vẫn không thấy bóng dáng mình muốn tìm, cô lắc đầu nhìn xung quanh, sự sợ hãi trào lên, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái khung cảnh này, không nghĩ ngợi cô liền quay người bước đi.
Vừa đi gần tới thang máy, tay chuẩn bị đưa lên nhấn nút thì bỗng…
Cô nghe một tiếng sào sạt bên tai, nó xuất phát từ trong những bụi cây hoa dày đặt như bức tường ở phía xa kia.
Bàn tay run rẩy, đầu quay lại phía sau nhìn.
Lúc này hai môi cô mím chặt, hai mắt đã ngấn nước do tiếng động lúc nãy vang lên, làm cô không thể nào bình tĩnh được.
Nghĩ là Âu Thành Triệu có thể ở chỗ đó mà mình lúc nãy đã bỏ qua không kiếm.
Lạc Ân Nghiên mạnh dạn chầm chậm đi lại, tay cô bấu chặt vào chiếc váy kiềm hãm sự sợ hãi trong lòng.
Càng đi tới gần cô nghe một tiếng động gì đó rất rõ, giống như tiếng của quần áo chà sát vô nhau vậy.
Lạc Ân Nghiên nghĩ thầm ‘không lẽ có người lên đây làm bậy bạ sao?’
Sự tò mò hối thúc cô phải đi lại nhanh hơn nữa để xem cảnh gì xảy ra trước mắt.
Vì không chú ý nên chân cô bỗng bị trẹo sang một bên, theo bản năng cô “A” lên một tiếng đau đớn rồi ngồi bệch xuống đất, hai tay ôm lấy cổ chân của mình.
Lúc cô la lên tiếng động trong bụi cây liền im ắng, Lạc Ân Nghiên cố gắng chống đỡ đứng dậy từng bước đến gần hơn, đến khi đi tới thì thật sự không thấy có ai ở đó, hoàn toàn là một khung cảnh trống không.
Khuôn mặt cô dâng lên một tràn cảm xúc hoảng hốt, không lẽ…Không lẽ mình đã gặp ma sao?
Nghĩ tới đây Lạc Ân Nghiên liền hoảng sợ, chân cô như bị đóng đinh ở đó, không thể cử động được, chỉ vô lực ngồi xuống do cơn đau đang kéo đến.
Cô nhanh nhẹn lấy điện thoại trong túi ra, nhấn vào số máy quen thuộc, tiếng chuông vang lên một hồi dài nhưng không bắt máy.
Lạc Ân Nghiên tiếp tục nhấn gọi lần nữa, lần này cũng vậy vẫn là giọng nói máy móc đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Cá Cược Tình Yêu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cá Cược Tình Yêu, truyện Cá Cược Tình Yêu , đọc truyện Cá Cược Tình Yêu full , Cá Cược Tình Yêu full , Cá Cược Tình Yêu chương mới