Cái bóng tấn công, Vân Thiển lập tức được Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải bảo vệ sau lưng.
Không thể tới gần, cái bóng quay ngược sang tấn công người có hình thể to lớn nhất.
Văn Tư Thành lập tức mắng một câu hay thật, sau đó nhảy ra sau lưng Văn Nhân Du trốn.
Nào biết Văn Nhân Du liếc anh, xê dịch bước chân, chậm rãi trốn sau lưng Tô Quân.
Văn Tư Thành: “…”
Anh chợt nhớ ra trong đám người kia, Văn Nhân Du chỉ có chút khả năng kiếm tiền, không có sức mạnh đặc biệt, là người bình thường giống anh.
Cái bóng không tấn công được Văn Tư Thành mà đụng thẳng vào vách tường đá quý.
Văn Tư Thành rưng rưng nước mắt nhìn sang Tô Quân, đúng là người tốt cả đời bình an.
Cái bóng tấn công thất bại, lần lượt bị ngăn ngoài bức tường đá quý và xiềng xích, nó thẹn quá hóa giận lui lại chỗ cũ.
Vân Thiển để ý cái bóng không phải chui ra từ khe hở tấm gương, mà chui ra từ cái bóng của gương soi được đèn chiếu hắt sáng.
Lại nhìn không gian xung quanh, rìa bóng đổ trên mỗi một vật thể được ánh đèn chiếu ra không hề thẳng thớm, chúng nó hơi nhấp nhô giống như sóng biển gợn sóng.
…Cái bóng?
Bóng của bọn họ?
Vân Thiển nhìn dưới chân, phát hiện rìa bóng đổ của cô, Ô Tề Hải và Tống Hành Chỉ đều trở nên nhấp nhô, vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận cái bóng.”
Đám người Tô Quân phát hiện dị thường.
Dây xích dưới chân Tống Hành Chỉ đột ngột vươn ra đâm vào ánh đèn bốn phía, tiếng đèn chiếu sáng vỡ nát, vẫn còn ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Tống Hành Chỉ cao giọng hét lên: “Tô Quân.”
Không cần Tống Hành Chỉ nhắc nhở, Tô Quân đã khống chế sức mạnh đá quý của ảo ảnh đá quý, điều động Đá hấp thụ ánh sáng để chặn sáng.
Đá hấp thụ ánh sáng trong suốt không màu, giống như tên gọi của nó, có thể hút hết tất cả ánh sáng.
Bên trong tối đen, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ.
Tối tăm chỉ ảnh hưởng tới những người khác, Ô Tề Hải thì chẳng ảnh hưởng, bóng tối nơi đáy biển còn tối hơn, hun hút hơn nơi này.
Con ngươi cậu hơi phát quang, giống như đèn hiệu trong đêm.
“Ha ha ha ——” Văn Tư Thành bịt miệng: “Xin lỗi, dù tình cảnh nghiêm trọng thế này nhưng tôi không nhịn được cười, mắt cậu như vậy trông thật giống Jinkela(*).”
(*) Ám chỉ quảng cáo phân bón Jinkela ở Trung Quốc.
Quảng cáo này phóng đại quá mức tới độ không thật nên trở nên nổi tiếng, trong quảng cáo có một người châu Phi, có lẽ tác giả muốn nói sự khác biệt nổi bật giữa đôi mắt và làn da của Ô Tề Hải trông giống người này.
Vân Thiển: “Phụt.”
Những người khác cũng không nhịn được cười.
Ô Tề Hải: “?”
Nể mặt Văn Tư Thành khiến chị gái vui vẻ, cậu không tính sổ với anh.
Không có ánh sáng, không thể tạo bóng.
Bọn họ không phải đối mặt với sự uy hiếp của cái bóng, có thể bình tĩnh suy nghĩ tình hình hiện tại.
“Những người trong gương kia là thật sao? Nếu tất cả mọi người đều bị nhốt trong gương, chúng ta làm sao cứu họ, đập vỡ gương có gây tổn thương cho người bên trong không?”
Tô Quân đề nghị bọn họ có thể rời khỏi nơi này trước, Vân Thiển còn phải đi tìm ba, chuyện cứu người tính sau.
Vân Thiển lại nói nếu ngài đồng chí Vân biết cô bỏ mặc sinh mạng nhiều người như vậy, cho dù gặp ông thì ông cũng sẽ chặt chân cô.
Nhóm Tống Hành Chỉ có năng lực không có nghĩa là cô có năng lực, cô không thể nào nói người khác đi giúp những chuyện này, nhưng cô cũng không thể lừa mình dối người.
Chỉ cần cô có ý cứu người, nhóm Tống Hành Chỉ sẽ giúp cô.
Vân Thiển: “…”
Vì sao lương tâm và đạo đức của cô cứ xuất hiện những lúc không cần thiết vậy?
Giờ phút này, xung quanh tối tù mù, chỉ có Ô Tề Hải nhìn thấy cảnh tượng trong kính.
Cậu miêu tả hình ảnh trong đó.
Tình cảnh khác với lúc nãy bọn họ nhìn thấy.
Sau khi bên trong bị bóng tối bao phủ, bóng người trong gương cũng biến mất, không còn ảnh phản chiếu của bọn họ.
Thay vào đó là đủ loại người đang chờ ở phòng chờ máy bay, vẻ mặt bọn họ thản nhiên, giống như vốn không biết mình bị nhốt trong gương.
Tất cả vật thể trong gương đều là vật thể phản chiếu, cũng tức là thế giới trong gương của thế giới này.
Người và vật ở thế giới trong gương đều không có bóng…
Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải chạm vào gương, không hề có bất kỳ biến hóa nào.
Gương soi rất kiên cố, không thể dễ dàng phá vỡ.
“Chúng ta nghĩ cách vào bên trong gương đập vỡ nó?”
“Nếu vào rồi lại không ra được thì sao? Lỡ như ngay cả chúng ta cũng bị khống chế, giống như ảnh người trong gương thì sao?”
“Trong các phân thân, tôi cứng cáp nhất, chỉ cần một mình tôi vào, các người ở ngoài bảo vệ chị gái… Dù cho thật sự bị khống chế, chỉ cần cảm xúc các người dao động nhắc nhở tôi, tôi sẽ có thể tỉnh táo trở lại.”
“Ý kiến này không tồi, cậu muốn vào thế nào?”
“Cái bóng lúc nãy… để nó kéo tôi vào.”
“Đợi đã.” Văn Tư Thành giơ cánh tay mập mạp: “Hình như cách thức tạo lập thế giới, sau đó kéo người khác vào thế giới của mình hơi quen quen thì phải?”
Mắt Tống Hành Chỉ ửng đỏ, vô tội nói: “Tất cả nhìn tôi làm gì, tôi biết tôi không đúng, sau này tôi sẽ không làm chuyện đó nữa.”
Văn Tư Thành xua tay: “Không không không, ý tôi là —— Cậu và nó so tài thử xem.”
Tống Hành Chỉ: “?”
Nghe lời của Văn Tư Thành, Tống Hành Chỉ dường như suy nghĩ gì đó.
“Để tôi thử xem.”
Tống Hành Chỉ đồng ý yêu cầu của anh.
Bề ngoài Vân Thiển bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.
“Rốt cuộc tấm gương này là cái gì, đáng lý thế giới chúng ta không có thứ này mới đúng, có phải là của thế giới tận thế khác không?”
…
“Thứ tôi mang về chắc chắn là vũ khí thần chọn, đã qua sự giám định của bang hội, xác định là chiếc gương thần từng dùng, có thể phán chiếu nhân tố tận thế.
Nó vẫn luôn nằm yên trong balo của tôi, làm sao tôi biết nó biến thành như vậy?”
Trong bóng tối đen kịt, một giọng nữ nghẹn ngào vang lên.
Cô không hiểu vì sao đồng bạn lại đổ hết sai lầm lên đầu mình.
“Lúc đó, tôi đã cảm thấy vũ khí thần chọn có thể mang về thế giới hiện thực rất bất thường, về sau chuyện người bản xứ thế giới tận thế có thể đến thế giới chúng ta càng bất thường hơn, nhưng rốt cuộc lại chẳng ai quan tâm chuyện đó.”
“Giờ thì hay rồi, thế giới chúng ta biến thành thế giới tận thế, mọi người vui chưa?”
“Bây giờ cậu nói cũng như không, lúc trước sao không thấy cậu nói?”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, có ai để ý tôi đâu.
Mọi người đều cảm thấy tôi không tìm được vũ khí thần chọn nên chê nho chua(*).
Tôi nhổ vào!”
(*) Bắt nguồn từ câu “Không ăn được nho, bèn chê nho chua”
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa.” Thiên Hành Kiện ngăn cản người chơi tại đó tiếp tục tranh cãi.
Anh ta nói: “Nghĩ theo hướng tích cực, lỡ như đây là nhân tố tận thế, chẳng phải chúng ta giải quyết nó xong là đã thành công giải cứu thế giới sao?”
“Anh lạc quan thật đấy.”
“Bởi vì vận may của chúng ta không tồi, những người khác đều bị kéo vào gương, còn lại chúng ta ở bên ngoài, tình tiết James Bond kinh điển đấy.”
Trong bóng tối, mọi người không nhìn thấy nụ cười vui sướng của Thiên Hành Kiện.
“Thế giới đợi chúng ta giải cứu, chúng ta cần nhiều thông tin liên quan đến nó hơn.”
Phương Thu Thanh cũng tức là cô gái mang tấm gương mà thần linh từng dùng về thế giới hiện thực.
Cô là người chơi kỳ cựu trong Bang hội người chơi ở Thủ đô.
Tuyên bố tận thế của Chúa cứu thế xảy ra bất ngờ khiến người chơi Thủ đô vô cùng hoảng loạn, người chơi có thể tới đều tìm đến Bang hội người chơi tham gia hội nghị lâm thời.
Hội nghị đang tiến hành, balo của cô tự động mở ra, vũ khí thần chọn hình gương soi cũng bay ra.
Tấm gương bao phủ toàn bộ Thủ đô, chiếc bóng giống như vô số xúc tu quấn lấy từng người, kéo bọn họ vào trong gương.
Không biết do số hên hay do chuyện gì mà chỗ Bang hội người chơi nơi chiếc gương xuất hiện đầu tiên, cô và những người chơi khác trốn vào một góc, thoát được một kiếp.
Có lẽ là vũ khí thần chọn có ấn tượng với cô, cũng có lẽ là nguyên nhân khác nên bọn họ không bị kéo vào gương.
Vẫn còn có thể ngồi đây tranh chấp.
Phương Thu Thanh cười khổ: “Đây là Vấn đạo kính mang về từ một thế giới tu tiên, là thế giới tận thế thứ sáu mà tôi tới.
Bạn đang đọc bộ truyện Cá Muối Cứu Thế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cá Muối Cứu Thế, truyện Cá Muối Cứu Thế , đọc truyện Cá Muối Cứu Thế full , Cá Muối Cứu Thế full , Cá Muối Cứu Thế chương mới