Rời đi, sẽ làm hắn không thể trầm luân trong sự ngọt ngào của nàng nữa.
Vừa nghe thấy hắn nói vậy, lòng nàng tựa như ngã vào đáy cốc, "Ý ngươi là, ngươi không thể không đi?"
"Không thể không đi." Hắn lấy lại đồ từ tay nàng, lại cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, chỉ có làm cho chính mình bộn bề nhiều việc, bản thân hắn mới không đi suy nghĩ nhiều.
"Nếu ta không cho phép ngươi đi thì sao?" Nàng dùng sức xoay người hắn lại, để cho hắn đối mặt với nàng, "Nhìn ta! Ta muốn ngươi đừng đi!"
Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, chỉ biết nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bi thương của nàng, giọng của hắn nghe có chút xa cách, "Ngươi sẽ quen với những tháng ngày không có ta ở bên."
"Ta không muốn quen." Nàng đỏ bừng cả mắt, nhưng nước mắt lại vẫn quật cường không chịu tuôn rơi.
Nàng cũng không biết chính mình giờ đang hoảng cái gì, cũng chẳng hiểu vì sao ngực mình lại trở nên toan chát đau đớn, giờ phút này nó đang lan tràn ở giữa mũi nàng.
"Trước đây ngươi có thể ở lại, nay vì sao lại không thể tiếp tục ở lại nữa?" Nàng túm ống tay áo hắn, muốn hắn dời ánh mắt về phía mình, "Có phải bởi ta đã đối xử không tốt với ngươi? Hay là ta không cho ngươi những thứ mà ngươi muốn? Ngươi nói đi! Chỉ cần ngươi mở miệng, dù ngươi muốn cái gì, ta cũng sẽ đều cho ngươi cả. . ."
"Tiểu thư." Hắn thở dài, cố gắng kiềm chế không để bàn tay mình đi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Trên đời này, có vài thứ không phải là cứ vui vẻ mà có được."
"Ngươi là của ta, ngươi đã quên rồi sao?" Rốt cục, nước mắt nàng cũng lăn dài trên má, "Trừ khi ta không cần ngươi, nếu không, ngươi không thể dời đi."
"Bởi vì nàng không phải ngươi." Hắn còn thật sự mở miệng, "Nếu ngươi thật lòng muốn ta ở lại, mà không phải coi ta như một công cụ, như vậy, ta sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi."
Nàng nghe lời hắn nói mà quên cả khóc.
"Nhưng với ngươi, cũng chẳng khác gì Phượng cô nương, đều đem ta trở thành công cụ, trở thành món hời cho các ngươi cạnh tranh lẫn nhau." Bàn tay hắn rời khỏi mặt nàng, cũng xoay mặt đi không nhìn vào gương mặt đẫm lệ ấy.
Nàng bị hắn nói cho nghẹn họng không nói được câu nào.
Lời này như một cây gậy đánh cho nàng tỉnh lại, đột nhiên nàng có cảm giác như mình đã thấy được điều gì.
Bởi vì, nếu không rời đi, trong mắt nàng sẽ vĩnh viễn không có sự tồn tại của hắn.
Hắn đã không muốn làm bóng dáng của nàng, không muốn tiếp tục đi sau nàng, càng không muốn có một ngày sẽ chính tai nghe được nàng nói không cần hắn.
Thế cho nên, hắn nhất định phải đi.
Tâm như nát vấy, vẫn có thể từ từ vá lại.
Nhưng nếu tâm đã chết, đó mới chính là cả đời không cách nào cứu chữa.
Thà rằng giờ đây hắn tan nát cõi lòng, còn hơn là đợi đến lúc nàng không còn để ý đến hắn, làm cho lòng hắn khô kiệt rồi chết đi.
"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. . ." Nàng siết chặt nắm tay, cắn cánh môi, "Ngươi thật sự không thể không đi sao?"
"Không thể không đi." Hắn chuyển cái rương về phía sau, nhìn vào trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.
"Vậy ta cũng sẽ vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi!" Nàng bốc đồng ném lại những lời này, "Ta không cần ngươi, ngươi cứ việc đi đến bên cạnh Phượng Tiểu Khuynh đi!" Dứt lời, nàng chạy phắt đi.
Chết tiệt, nàng mặc kệ.
Hắn có rời đi hay không, nàng cũng không cần hắn nữa!
"Không sao." Phượng Tiểu Khuynh vỗ ngực. Thật may cho nàng khuôn mặt xinh xắn này đã không bị xây xước. Ngay sau đó, thấy được Thượng Quan Tiểu Du đang căm hờn đứng kia, nàng nhịn không được bắt đầu chơi xấu. Phượng Tiểu Khuynh cười nói, "Nhưng hình như có người nhìn thấy cảnh này, tâm tình hình như không được tốt lắm thì phải."
Giọng Phượng Tiểu Khuynh không lớn không nhỏ, lại đủ để lọt vào tai của Thượng Quan Tiểu Du. Lập tức, Thượng Quan Tiểu Du lửa giận phừng phừng.
"Phượng cô nương, cũng không còn sớm nữa, chúng ta cần phải đi." Phong Nhạc Thủy thu lại ánh mắt của mình trên người Thượng Quan Tiểu Du lại.
"Phong Nhạc Thủy!" Thượng Quan Tiểu Du đứng sau lưng hắn hô, siết chặt lấy nắm tay, "Ngươi đối với nàng giống như đối với ta sao?" Hắn dừng chân, nhưng cũng không trả lời nàng ngay.
"Trả lời ta đi chứ!" Thượng Quan Tiểu Du một lần nữa gầm nhẹ, trong giọng nói chứa đựng nỗi da diết chờ mong.
Không hiểu sao, lòng nàng bỗng nhiên lên men.
"Ta nghĩ, chuyện này không liên quan gì đến tiểu thư." Hắn ép mình xoay người, tránh cho nhìn thấy biểu tình kia của Thượng Quan Tiểu Du, sợ chính mình sẽ trở nên nhẹ dạ.
Ngay sau đó, hắn bước chân đi, không đổi sắc mặt đuổi theo Phượng Tiểu Khuynh, để cho Thượng Quan Tiểu Du nhìn theo bóng dáng hắn.
Thượng Quan Tiểu Du tức giận, nghiến răng ken két, sự bất phục nhồi đầy trong ánh mắt nàng.
"Phong Nhạc Thủy, ngươi nghĩ rằng ta không cần ngươi tức là ta đã thật sự bỏ qua cho ngươi sao? Ta không cam tâm. . ." Nàng căm giận nói lời vô nghĩa.
Đúng vậy! Nàng sẽ không đơn giản bỏ qua hắn như vậy. . .
Nàng thề!
★ ☆ ★ ☆ ★
Từ khi rời khỏi phủ Thượng Quan, thật ra lòng Phong Nhạc Thủy chưa khi nào quên Thượng Quan Tiểu Du cả, hắn không phủ nhận mình có tâm tình này.
Không nhớ đến nàng, quả thật còn khó hơn lên trời.
Suốt một ngày, dù bên ngoài hắn vẫn tỏ vẻ bất động như núi, nhưng trong lòng, hắn đã sớm dao động từ lâu.