Edit: SodaSora
—
"Lão bà..." Vu Khiêm cười lạnh, từ phía sau tiến tới trào phúng.
"Cô ta mới hai lăm hai sáu tuổi đi?" Mạnh Giản đứng dậy.
"Suốt ngày chỉ biết câu lấy đàn ông, trông chúng ta giống mù lắm chắc!" Vu Khiêm tiến tới giúp Mạnh giản ôm lấy một chồng ở trên bàn.
Mạnh Giản ôm lấy chồng còn lại rồi đi theo cô như một nàng dâu nhỏ.
"Khiêm ca, mau phổ cập cho tôi chút lịch sử tình cảm của cô ta đi, sau này nếu cô ta lại bắt nạt tôi, tôi còn có thể trả đũa nha!" Đôi mắt Mạnh Giản bắt đầu đỏ bừng lên vì hứng thú, ánh mắt nhìn Vu Khiêm làm cô có chút ngạt thở.
"Đừng cười như vậy, trông đáng sợ quá!"
"Được, được!" Mạnh Giản nhấn nút thang máy, đặc biệt ngoan ngoãn.
"Cậu muốn nghe bát quái à?"
"Nói đi, nói nhanh đi!"
"Trước đây cô ấy có qua lại với Chu Chiêu, cậu biết Chu Chiêu là ai không?"
"Tối biết, nhưng sau đó thì sao?"
"Người đã đưa tới tận cửa rồi, sao có thể không ngủ chứ? Chu thiếu gia ngủ cùng cô ta xong thì phủi mông bỏ đi, hoàn toàn không nhớ cô ta là ai.
Nhưng cô ta thì không có ý từ bỏ, còn cố tình lan truyền khắp nơi về chuyện tình một đêm với Chu thiếu.
Ồ, cô ấy còn nói bóng gió với bọn tôi rằng cô ấy chiếm được vị trí bạn gái của Chu thiếu.
Nhưng ai ngờ tại buổi tiệc họp mặt cuối năm ngoái, cô ta gặp phải một tình huống khá là đáng xấu hổ, cô ta thất bại trong việc tán tỉnh Chu thiếu, còn bị anh ta châm chọc không ít.
Không ngờ sau đó, cảm xúc của cô ta dần trở nên tệ hại và méo mó như vậy đó!"
"Cô ta như vậy mà vẫn còn được giữ lại công ty sao?"
"Nhân vật tép riu thôi, Chu tiêu thư còn phí thời gian xử lý sao, người có tiền cũng không có dư thời gian như vậy!" Vu Khiêm nói: "Nhưng cô ta khá giỏi trong công việc, quản lý thích cô ta nên thường xuyên đề bạt thăng chức cho cô ta"
"Ồ!"
Thang máy dừng lại, hai người ôm chồng sách đi đến phòng tài vụ.
"Sao bây giờ mới đưa tới? Chúng tôi đã gửi báo cáo đến phòng của tổng giám đốc rồi, các cô có thể mang lên đó!" Người của phòng tài vụ nhìn hai người nói.
Tay Mạnh Giãn muốn nhũn ra luôn rồi, nhưng Vu Khiêm thì thật giống đàn ông, không nói một lời liền quay đầu ôm tài liệu rời đi.
"Những người ở văn phòng giám đốc đều rất nghiêm khắc, lát nữa cậu chú ý một chút!" Vu Khiêm quay đầu nhắc nhở cô.
"Sẽ không đến nỗi ăn thịt tôi chứ?"
"Cậu nghĩ bọn họ sẽ thèm ăn cái người là cậu à?" Vu Khiêm cười nhạo cô: "Tôi chỉ muốn cậu để lại ấn tượng tốt với bọn họ, công việc sau này cũng sẽ dễ dàng hơn
"Ồ, như vậy à!" Mạnh Giản vuốt vuốt tóc: "Tôi rất giỏi việc này!"
Vu Khiêm nhìn chằm chằm cô nửa ngày: "you sure"
Mạnh Giản ngẩng đầu ưỡn ngực: "ysure!"
Vu Khiêm cười lạnh, Mạnh Giản bị cười đến toàn thân nổi da gà.
Ở tầng hai mươi hai, khu vực trung tâm của quyền lực, giày cao gót dẫm trên nền thảm gần như không phát ra tiếng động.
Ngay cả Vu Khiêm cũng thu hồi nụ cười, người đến người đi đều rất nghiêm túc, Mạnh Giản tuy rằng ở tầng lớp của đáy xã hội nhưng cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ, ngay cả cô cũng không biết cảm giác chột dạ này đến từ đâu.
Một người phụ nữ gầy nữ tính mặc trang phục nhìn rất chuyên nghiệp màu xám đứng trước mặt hai người, lật sách ra rồi nói: "Để vào phòng tư liệu!"
"Ồ, được!" Vu Khiêm ôm chồng sách đi vào, Mạnh Giản ngoan ngoãn đi theo.
"Hả? Là cô!"
Mạnh Giản đi theo Vu Khiêm, ủ rũ đi về phía trước, căn bản không để ý là đối phương đang nói với mình, mãi đến khi bị vỗ vào vai, cô mới nhận ra người phụ nữ đứng trước mặt mình là trợ lý đặc biệt của Chu Minh Thân.
"Xin chào!" Mạnh Giản đứng thẳng người, môi cứng đờ.
"Tên tôi là Linda, cô chắc là Mạnh Giản!" Linda mỉm cười nói.
Mạnh Giản gật đầu: "Tôi đến để đưa tư liệu, chắc cô còn đang vội phải không?"
Linda nhìn cô đang khẩn trương mà buồn cười, chỉ vào cốc cà phê của mình mà nói: "Tôi không vội, cô mới vội!"
"À, ồ, tôi mang đống tài liệu này vào trong trước!" Mạnh Giản ôm chồng tài liệu, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.
Linda buông cái ly xuống, tiến tới giúp cô ôm một phần, Mạnh Giản liên tục nói lời cảm ơn.
Nhìn thấy Mạnh Giản đi vào cùng Linda, Vu Khiêm liền ném cho cô một ánh mắt "xinh đẹp", nghĩ rằng cuối cùng Mạnh Giản cũng phát huy được mị lực trong truyền thuyết của mình rồi.
Linda nói với Mạnh Giản: "Bây giờ cô có bận không? Tôi cần cô giúp một việc, có được không?"
"Có thể có thể!" Vu Khiêm đẩy đẩy Mạnh Giản, nói: "Tôi đi xuống trước, chị Linda, tiểu Giản, hai người cứ tiếp tục đi!"
Mạnh Giản nhìn Vu Khiêm co chân bỏ chạy như thỏ, chỉ có thể cười nói: "Cần tôi giúp việc gì thì cứ nói nha!"
Linda cười nói: "Không có việc gì cần cô giúp cả đâu, nhưng mà tôi muốn tâm sự cùng cô trong giờ giải lao chút thôi, cô không ngại việc tôi quấy rầy công việc của cô chứ!"
Trong lòng Mạnh Giản reo lên hồi chuông cảnh báo, cùng lắm thì lần trước làm phiên dịch bọn họ có gặp một lần, không tới mức có thể tùy tiện trò chuyện chứ??
"Chị Linda, chị khách sáo quá rồi.
Tôi là thực tập sinh thì làm gì có công việc gì bận rộn chứ!"
"Vậy là tốt rồi, cô học ở Đại học B phải không? Tôi nghe nói trường của cô...!Là thật vậy à?...!Tiếng Pháp nghe nói rất khó phát âm...!ba mẹ của cô...!Tôi còn nghe nói..."
Mạnh Giản bị hỏi đến choáng váng đầu óc, cô thật sự là hiểu lầm sâu sắc về cô ấy, cô ấy thật sự là đang Tùy! Tiện! Trò! Chuyện!
Mạnh Giản nghĩ rằng nếu bọn họ mà còn tiếp tục nói chuyện, thì không khéo có thể biết được luôn cả chu kỳ kinh nguyệt của cô, nên cô nhanh chóng nói: "Chị Linda, có người đang gọi chị đấy!"
Một cô gái có mái tóc bob chạy chậm tới: "Chu tổng muốn một ly cà phê, pha ngay bây giờ đi!"
Chị Linda nhìn Mạnh Giản: "Cô có thể pha cà phê không?"
Mạnh Giản gật đầu: "Tôi từng làm việc ở quán cà phê!"
Linda cười nói: "Vậy đến quầy bar đi, chúng ta có thể trò chuyện trong lúc cô pha cà phê!"
Vẫn nói chuyện tiếp?! Mạnh Giản muốn hộc ra máu luôn rồi, chị à, nếu còn nói nữa thì kỳ kinh nguyệt của chúng ta sắp đồng bộ luôn rồi đó!
Đổ cà phê đã pha vào cốc, đặt lên bàn, mùi thơm êm dịu của cà phê tỏa ra, lần pha cà phê này thành công rồi, Mạnh Giản hài lòng lau tay, tay nghề của cô xem ra vẫn chưa bị bỏ quên.
"Chu tổng mấy ngày trước có hỏi thăm cô, những gì tôi nói lại khẳng định không đáng tin cậy bằng cô tự mình nói ra, cô mang vào đi, vừa lúc có thể báo cáo lại cho Chu tổng!" Linda nở một nụ cười cực kỳ lương thiện, nhưng Mạnh Giản lại cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh thổi tới, thật đáng sợ...
"Tôi đi thì không tốt lắm đâu..." Anh khẳng định sẽ nghĩ cô tới để nịnh nọt.
"Đi thôi đi thôi, lâu như vậy không mang vào, cẩn thận ngài ấy tức giận đó!"
Mạnh Giản cầm cốc cà phê, có cảm giác nặng nề hơn cả đống tài liệu mà cô bưng lên lúc nãy, đứng đằng sau cánh cửa, cô ngượng ngùng nhìn chị Linda, chị xác định là anh ấy muốn gặp tôi à?
Gõ gõ cửa rồi đẩy vào.
Chu Minh Thân ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, cúi đầu phê duyệt văn kiện, tiết trời mùa thu cũng dần chuyển lạnh, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, không thắt cà vạt, cổ áo tùy ý mở ra, tay áo xắn lên.
Để lộ một nửa cánh tay thon thả rắn chắc.
Anh tập trung xem tài liệu mà không hề nhận ra trợ lý của mình đã bị thay đổi.
Mạnh Giản không biết có nên mở miệng nhắc nhở một chút hay để ly cà phê lại rồi chạy ra ngoài, Chu thúc nhìn rất nghiêm túc, này, đàn ông nghiêm túc làm việc thật sự trông rất hấp dẫn.
Bóng dáng màu xanh thoáng qua trước mắt, trước kia trợ lý đều để cà phê ở trên bàn cách đó không xa, tuyệt đối sẽ không để trực tiếp lên bàn làm việc của Chu Minh Thân.
Chu Minh Thân đang định khiển trách, nhưng nhìn theo vết màu xanh, anh nhìn thấy một đôi tay thon dài trắng nõn, các ngón tay mảnh mai cầm ly cà phê đặt nhẹ lên bàn làm việc.
Khi anh nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ của Mạnh Giản.
"Chú hai!"
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu xanh, tóc buộc đuôi ngựa, trước trán còn vài sợi tóc xoăn, cả người trông trẻ trung tươi sáng, trong khi chiếc váy ngắn màu đen kín đáo lại hoàn hảo làm nổi bật sự phấn khích của cô.
Khuôn mặt Chu Minh Thân sầm xuống, nói: "Đã nói là không được gọi bậy!" Tuy là đang trách cứ, nhưng mà trông có chút nào tức giận đâu.
Mạnh Giản chính là một con tắc kè hoa, phản ứng rất nhanh, nghiêng người ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, cười nói: "Gọi chú nghe rất thân thiết mà, có thể kéo gần khoảng cách giữa chúng ta!"
Chu Minh Thân buông bút máy, khép lại văn kiện nói: "Sao tôi lại có thể may mắn mà có được người cháu gái như em chứ?"
"Chú hai, anh đang chê tôi à? Có cháu gái như tôi thật tốt, thành tích tốt, lớn lên lại xinh đẹp, mấu chốt chính là ngẫu nhiên còn có thể làm tài xế cùng phiên dịch, mang đi ra ngoài rất có lợi đó!"
Khóe miệng Chu Minh Thân hiện lên một tia ý cười, dựa lưng vào ghế, nghiêng một tay đặt trên mặt bàn, ngón tay gõ gõ.
"Em thật giỏi dát vàng lên mặt!"
Bạn đang đọc bộ truyện Cá Ở Trong Nồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cá Ở Trong Nồi, truyện Cá Ở Trong Nồi , đọc truyện Cá Ở Trong Nồi full , Cá Ở Trong Nồi full , Cá Ở Trong Nồi chương mới