Edit: SodaSora
—
Chu Chiêu đích thân gọi điện mời Mạnh Giản đến dự sinh nhật của mình, nói sẽ để Vương Tuần đến đón cô.
Mạnh Giản cảm thấy không cần thiết chút nào, cô cũng không phải nhân vật lớn để phải chú ý đến cách bản thân xuất hiện.
Cô chỉ cần rời khỏi nhà tùy tiện đi một chút là có thể đến, sao lại phải cố tình làm phức tạp lên vậy.
Mạnh Giản lục lọi tủ quần áo, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy chiếc váy hồng đang treo trên đó.
Cái này có vẻ đáng giá không ít tiền, hẳn là có thể phù hợp với hoàn cảnh này đi, chỉ là đến ăn một bữa, mang đồ long trọng quá cũng kỳ cục.
Cô mặc váy dài, bên ngoài khoác áo màu đen, trên chân mang đôi cao gót cao 8cm, chiều cao 1m68 của cô phút chốc biến thành 1m76, những chàng trai thấp hơn cũng ngại không dám đứng cạnh cô.
Quá tuyệt, quá hoàn mỹ!
Mạnh Giản gọi điện cho Mạnh Sanh ở bệnh viện dặn dò cậu phải ăn uống đầy đủ, cách một cái màn hình điện thoại, cô có thể cảm nhận được sự oán giận từ người Mạnh Sanh.
Thật đáng sợ, Mạnh Giản nhanh chóng cúp điện thoại.
Vương Tuần một thân nhân mô cẩu dạng(1) ân cần giúp Mạnh Giản mở cửa xe, rất ra dáng một quý ông!
"Không tồi nha chàng trai!" Mạnh Giản vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng anh ôm chặt cô vào ngày hôm đó, chàng trai trẻ, lá gan rất lớn nha!
Mặt Vương Tuần đỏ bừng, anh vẫn nhớ rõ hành động ngày hôm đó của mình.
Lại nói, trước kia anh còn chưa bao giờ liều mạng để ôm chặt một mỹ nữ như vậy, hôm nay lại gặp được nhân vật chính của vụ việc đó, quả thật anh có chút chột dạ.
"Ha ha, ngày hôm đó quả thật xin lỗi!"
"Không sao, anh cũng giúp tôi mà, tôi không ngại!" Mạnh Giản phất phất tay, cực kỳ thoải mái.
Khi đến biệt thự nhà họ Chu, ngay cả Mạnh Giản đã gặp qua đủ việc trên đời cũng phải thừa nhận rằng đây quả thật là một gia tộc giàu có, nếu không phải khoảng cách đi vào ngắn ngủi thì cô còn phải cho rằng cô đang ở Nhà Trắng.
Xe chạy một mạch, vòng qua đài phun nước khổng lồ, bãi cỏ xanh, ánh đèn rực rỡ cùng tòa nhà chính lấp lánh tráng lệ, Mạnh Giản chợt hiểu tại sao các cô gái lại tranh giành nhau để được gả vào nhà hào môn như vậy, người trước ngã xuống thì người sau lại tiến lên, không trực tiếp được cảm nhận thì quả thật không biết, được sống một cuộc sống thượng lưu như vậy cũng là một loại hưởng thụ.
Khi Mạnh Giản kéo tay Vương Tuần tiến vào hội trường, bên trong đã đầy người mang trên mình những bộ váy xinh đẹp, bọn họ tạo nên một khung cảnh nên thơ.
Chu Chiêu, với vai trò là chủ nhân bữa tiệc, đương nhiên rất bận rộn, liếc nhìn Vương Tuần cùng Mạnh Giản một cái liền tiếp tục tiếp đãi khách.
"Anh ta đang nói chuyện cùng ai vậy, trông quen quen!"
Vương Tuần đưa cho cô một ly champagne và nói: "Thị trưởng thành phố F, ông ta và nhà họ Chu là cùng một gia tộc"
Mạnh Giản ngậm một ngụm champagne trong miệng, thật vất vả mới nuốt xuống được thì lại nhìn thấy một người đàn ông có dáng người mập mạp đang lôi kéo ảnh hậu Trần Thư.
"Còn đây là?"
Vương Tuần liếc mắt một cái: "Kim chủ của Trần Thư, bộ trưởng bộ ngoại giao"
Mạnh Giản nghiêm túc nhìn anh, nói: "Có rượu mạnh không? tôi muốn tỉnh táo một chút!"
"Chu Chiêu là cháu trai duy nhất thuộc thế hệ này của Chu gia, gánh trên vai trách nhiệm rất lớn.
Đừng thấy cậu ta suốt ngày cà lơ phất phơ không làm gì, thật ra trong lòng cậu ta cũng không vui vẻ thoải mái gì!"
Mạnh Giản tò mò hỏi: "Những người chú của Chu Chiêu đều không có con sao?"
"Chú Minh Thân đã sớm ly hôn từ vài năm trước, không có con, chú Minh Đán năm nay cũng đã bước vào tuổi ba mươi vẫn chưa kết hôn.
Mạnh Giản thở dài, "Bọn họ đều là nam thần kim cương ấy nhỉ, không biết có bị nữ anh hùng nào sẵn sàng đến đây phát triển không nhỉ!"
"Phụt! Còn cần cô phải nói? Phụ nữ trông ngóng xếp hàng chờ đến lượt đã kéo dài đến hết thành phố B luôn rồi!" Vương Tuần cười muốn lạc giọng.
Mạnh Giản uống một ngụm champagne, trong suốt lành lạnh, phù hợp để chữa cơn khó chịu trong lòng cô.
"Hả? Chú Chu đã về lại Trung Quốc rồi à?" Đôi mắt sắc bén của Mạnh Giản chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn giữa đám đông, anh đang cầm ly rượu, chăm chú lắng nghe người bên cạnh.
Giữa một đám người Địa Trung Hải cùng đám đàn ông bụng phệ, chú hai trông đặc biệt cao lớn đẹp trai, cực kỳ quyến rũ.
Vương Tuần đang trò chuyện một nữ diễn viên trẻ đẹp tuyến N, sớm đã bỏ qua Mạnh Giản ở bên này.
Mạnh Giản không nghe thấy trả lời, vừa quay đầu lại, liền thấy anh ta tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp tiến lên lầu, người phụ nữ này có vòng eo thon nhỏ, hông đầy đặn, dáng người cũng rất đẹp!
"Tên xấu xa!" Mạnh Giản lại lần nữa bị một tên thấy sắc quên bạn bỏ quên, nhưng ít nhất thì lần này so với lần trước thì tốt hơn một chút, lần này cô còn có rượu ngon miễn phí để uống!.
truyện ngôn tình
"Cô là Mạnh Giản?"
Gần đây, Mạnh Giản được phái nữ đến làm quen rất nhiều, Mạnh Giản rất thoải mái mà quay người lại, nở nụ cười tao nhã: "Xin chào, tôi là Mạnh Giản!"
Người phụ nữ trước mắt này không giống với bất kỳ người phụ nữ nào mà Mạnh Giản từng gặp.
Dù cô ấy mang trên mình chiếc váy cổ chữ V khoét sâu và hở lưng nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là tục.
Thay vào đó, trông cô tràn đầy tự tin và điềm tĩnh, có khí chất đặc biệt của riêng mình.
Ngay cả Mạnh Giản, người luôn tỏ ra tự tin và không bao giờ chịu thua cuộc cũng phải ngưỡng mộ người phụ nữ này.
So với khí chất của cô ấy, Mạnh Giản hoàn toàn thua xa.
Sự điềm tĩnh và cao quý giữa hai hàng lông mày và đôi mắt của cô ấy không phải là thứ mà một gia đình bình thường nào cũng có thể có được.
Nhìn vào mái tóc ngắn của cô ấy cùng đôi mắt giống với Chu Chiêu, không khó để đoán ra người này là ai.
"Chị là Chu Huệ nhỉ, tôi đã từng nghe Chu thiếu nói về chị, ngoài đời chị rất xinh đẹp, à, xinh đẹp lại độc đáo!"
Trong mắt Chu Huệ hiện lên một tia ý cười, giơ ly rượu nói: "Đây là lần đầu tiên tôi được nghe một lời khen thẳng thắn như vậy, cảm ơn cô!"
"Tôi không giỏi nói chuyện cho lắm, mong chị sẽ không để ý!" Mạnh Giản đưa ly rượu đến chạm nhẹ một cái, ngẩng đầu uống cạn.
Chu Huệ gặp qua không ít nữ nhân biết uống rượu, nhưng không mấy người có thể uống một cách thoải mái và hào phóng như vậy, trông cô còn có vẻ uống rất vui vẻ nữa.
Chu Huệ nói: "Rượu champagne này tuy uống khá ngon, nhưng tác dụng của nó đến hơi chậm, đừng uống nhiều quá!"
Mạnh Giản thè lưỡi: "Gần đây không biết tôi đã ăn cái gì đấy khô nóng, muống uống gì đó lành lạnh"
Chu Huệ sửng sốt một chút, tò mò lý do!
"Ngài không bận sao?" Mạnh Giản nhìn Chu Huệ, cho rằng người của Chu gia bây giờ đều đang tiếp khách, không lý nào mà đại tiểu thư Chu gia lại rảnh rỗi được!
Chu Huệ cười nói: "Đừng cứ một câu lại gọi tôi là ngài thế chứ, tôi thấy gọi chị nghe rất êm tai, em cứ gọi là chị Chu Huệ đi!"
"Được thôi...!chị Chu Huệ, chị không bận sao, tôi thấy Chu thiếu bọn họ rất bận!"
Chu Huệ cảm thấy buồn cười: "Cô nhóc này, muốn đuổi người đi ư! Chị là phụ nữ, đàn ông nói chuyện làm ăn, chính trị thì chị có gì để nói chứ!"
"Đúng đúng, chuyện chính trị thật sự chẳng có gì thú vị!" Mạnh Giản bĩu môi.
Chu Huệ nói: "Chị đang đứng tên cho một trang tạp chí, em có muốn đến giúp chị chụp ảnh không?" Ý tưởng này là khi Chu Huệ vừa nhìn thấy hình Mạnh Giản ở trên mạng thì liền nghĩ tới.
"Làm người mẫu? Nhưng tôi không phải là người chuyên nghiệp, tôi có thể chứ?" Mạnh Giản nghi hoặc hỏi.
Chu Huệ nói: "Khí chất của em rất phù hợp,không phải không công.
Em nghĩ thế nào nếu chị trả cho em mức giá bằng với người mẫu hạng nhất trên thị trường?"
Mạnh Giản bị dọa rồi, liên tục xua xua tay: "Tôi không phải người chuyên nghiệp sao có thể lấy mức giá tốt như vậy được chứ, nếu chị nhìn trúng và muốn tôi chụp, vậy thì chụp thôi, không cần nhắc tới tiền công!"
Chu Huệ nhướng mày, nhìn Mạnh Giản, gần vài trăm vạn cứ thế mà không cần? Cô gái này quả thật có chút thú vị đó.
"Chị đã nói sẽ không để em chụp không công, nhưng vì em không chịu nhận thêm tiền nên chị vẫn sẽ trả cho em phần công mà em xứng đáng được nhận, nếu em không đồng ý, chị sẽ xem như em đang coi thường tạp chí của chị..."
"Không, sao có thể như thế được?" Sắc mặt Mạnh Giản cứng ngắc, cô gật đầu nói: "Vậy thì cứ chụp đi, chị có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào!"
Chu Huệ quơ quơ di động: "Chị đã sớm lấy được số điện thoại của em từ chỗ Chu Chiêu rồi, nếu hôm nay em không đến đây thì cũng có ngày chị sẽ đuổi đến trường học tìm em.
Quyết định như vậy đi, khi nào đến lúc chị sẽ gọi cho em!"
Mạnh Giản gật gật đầu như gà mổ thóc, nhìn theo bóng dáng Chu nữ vương rời đi.
Cô uống ly champagne để bình tĩnh lại, người nhà họ Chu đều có khí thế mạnh mẽ như vậy à? Chẳng lẽ trời sinh cô có máu M(2) nên thu hút đám người máu S(3) nhà họ chu ư?
Người đến càng lúc càng nhiều, khung cảnh dần trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, có người nhảy múa, uống rượu, thậm chí còn có người ở hoa viên làm chuyện bất chính.
Mạnh Giản cảm thấy bản thân có kiến thức thật là hạn hẹp, thì ra party của kẻ có tiền chính là như thế này, thật buồn cười!
"Cô đặc biệt đến đây là để uống rượu à?" Chu Chiêu không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Mạnh Giản, lấy ly rượu từ trong tay của cô đi.
Mạnh Giản giật mình một chút, sau đó liền quay đầu lại chúc mừng: "Thọ tinh sinh nhật vui vẻ nha!"
Chu Chiêu nói: "Chỉ chúc một câu? Không có quà?"
Mạnh Giản trừng mắt: "Tôi có thể đến đây không phải chính là món quà tuyệt vời nhất rồi à?"
"Đừng có bôi vàng lên mặt mình nữa! Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào vô liêm sỉ như cô!" Chu Chiêu khinh thường nhìn cô.
Mạnh Giản cười, cô có thể mua được những thứ mà Chu Chiêu chướng mắt, còn những thứ Chu Chiêu vừa mắt thì cô không mua nổi, đơn giản chỉ như vậy!
"Tới đây tôi giới thiệu cho cô một người!" Chu Chiêu nói.
Mạnh Giản đi theo anh về phía một nhóm phụ nữ, Chu Chiêu kéo một cô gái mang váy màu xanh đến trước mặt Mạnh Giản, chỉ vào cô nói: "Từ Nhứ, vị hôn thê của tôi"
Mạnh Giản nhanh chóng duỗi tay ra, "Xin chào, tôi tên là Mạnh Giản!"
Từ Nhứ khá dịu dàng, mái tóc đen dài xõa trên vai, nghiêng đầu kéo Chu Chiêu rồi dựa vào ngực anh, vươn tay ra nắm tay Mạnh Giản: "Xin chào, Mạnh tiểu thư!"
Mạnh Giản mỉm cười nói: "Từ tiểu thư thật xinh đẹp, đứng cùng Chu thiếu thật sự rất đẹp đôi, chúc hai người sẽ bên nhau lâu dài!"
Từ Nhứ thả lỏng khuôn mặt hơn một chút, nhưng Chu Chiêu thì lại không, nhướng mày nhìn Mạnh Giản nói: "Đây là sinh nhật của tôi chứ không phải tiệc cưới, cô nịnh nọt tôi làm cái gì!"
Mạnh Giản nhìn Từ Nhứ đang căng chặt cằm, cười nói: "Chẳng lẽ không phải tiệc ciới liền không thể chúc hai người lâu dài sao? Anh thì biết cái gì, tôi chính là đang nói lời hay ý đẹp, ai lại muốn nịnh nọt anh?"
Chu Chiêu lôi kéo Mạnh Giản, đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, "Uống rượu cũng không thể chặn được miệng cô! Lấy đâu ra một người phụ nữ mồm mép chua ngoa như vậy!"
Mạnh Giản cầm ly rượu không nói nên lời, người kêu tôi đừng uống cũng là anh, người rót cho tôi ly rượu này cũng là anh! Chu thiếu, anh không muốn kết hôn thì cứ việc nói thẳng, kéo tôi ra làm gì?
Chu Chiêu rời đi, để lại Mạnh Giản bị xét xử bởi một nhóm phụ nữ.
Bạn thân số 1 của Từ Nhứ hỏi: "Mạnh tiểu thư có vẻ rất thân với Chu thiếu? Trông cô không giống với những người bạn bình thường~"
Mạnh Giản bình tĩnh nói: "Chúng tôi thân hơn bạn bè bình thường một chút!"
Số 2 nói: "Mạnh tiểu thư đang làm việc gì vậy? Chu thiếu bình thường đều chơi đùa bên ngoài, Từ Nhứ thậm chí còn không biết những người bạn bên ngoài của anh ấy nữa!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản gật đầu: "Từ tiểu thư là vị hôn thê của Chu thiếu, làm sao có thể cùng với đám bạn bè không tốt giao lưu với nhau được chứ!"
Từ Nhứ lập tức nói: "Cô Mạnh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi rất ít khi thấy bạn bè của Chu thiếu.
Nhìn thấy cô thân thiết như vậy nên hỏi nhiều vài câu, mong cô đừng để ý!"
Mạnh Giản lắc đầu: "Không sao, nếu cô muốn làm quen với bạn bè của anh ấy, lần sau có thể bảo Chu thiếu đưa cô theo!"
Từ Nhứ có chút ngượng ngùng nói: "Tính cách của anh ấy với tôi không giống nhau, những cái anh ấy chơi tôi đều không thích.
Bạn đang đọc bộ truyện Cá Ở Trong Nồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cá Ở Trong Nồi, truyện Cá Ở Trong Nồi , đọc truyện Cá Ở Trong Nồi full , Cá Ở Trong Nồi full , Cá Ở Trong Nồi chương mới