Mạnh Giản uống quá nhiều nên liền đến nhà vệ sinh, không khí trong phòng riêng làm mặt cô nóng bừng, hoặc cũng có thể là do cô thích rượu, rốt cuộc rượu cũng là Chu Huệ mời, đến tưởng tượng cũng không có khả năng người bình thường như cô có thể uống loại rượu này đến thỏa thích như vậy!
Mạnh Giản từ nhà vệ sinh ra ngoài bước đi trầm ổn, bất ngờ từ ngã tư hành lang có một bàn tay đột ngột đưa ra kéo cô một cái khiến cô lảo đảo.
Bờ môi ấm áp phủ lên má cô, người Mạnh Giản đổ về phía ngực của người đàn ông, đôi bàn tay to lớn gắt gao ôm chặt eo Mạnh Giản, dễ như trở bàn tay dùng lưỡi cạy miệng của cô ra.
"Ưm...!anh làm đau tôi!" Mạnh Giản vỗ lên cánh tay anh.
Chu Minh Thân đại khái cũng uống không ít rượu, nhưng sắc mặt lại rất tỉnh táo, thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là đang say.
Anh ôm lấy Mạnh Giản ấn cô vào ngực mình, kiềm chế buông lỏng hai tay một chút, nhưng môi lại không có ý định dừng lại.
Mạnh Giản cảm thấy thay vì cô bị cưỡng hôn thì chi bằng tự mình chủ động, dù sao cô cũng không tránh được nụ hôn này.
Huống hồ, kỹ thuật hôn của chú hai cũng tốt như vậy, cô cũng có chút hưởng thụ.
Mạnh Giản nâng đôi tay lên câu lấy cổ anh, môi răng khăng khít, vị rượu còn sót lại trong miệng cũng tan ra.
Trên hành lang những người đi ngang qua cũng không rõ vô tình hay cố ý đều nhìn về phía hai người đang hôn nhau say đắm, Chu Minh Thân bế Mạnh Giản lên ấn lưng cô về phía bức tường cách mặt đất ba tấc(1), còn anh thì quay lưng về phía bọn họ, hoàn toàn đem Mạnh Giản che chắn ở bên trong.
Mạnh Giản cảm thấy tư thế này không dễ chịu chút nào, lưng cô bị ấn lên bức tường lạnh như băng, trước mặt lại là cơ thể nóng như lửa của Chu Minh Thân.
Cô vẫn còn đang ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, chỉ biết ôm chặt Chu Minh Thân để bản thân không bị ngã.
Tư thế Chu Minh Thân hôn cô rất giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, củ cải non chưa biết yêu đương như Mạnh Giản sao có thể là đối thủ của một củ cải dày dặn kinh nghiệm được chứ? Hai má cô càng ngày càng đỏ, cô cảm giác mình không thể thở nổi.
"Ngu ngốc, đến thở mà em cũng không thở được!" Chu Minh Thân áp vào người cô, môi hôn lên bờ vai mượt mà bị lộ ra do áo len của cô.
"Chú hai, có phải anh đã ăn hàu sống trên bàn tiệc có đúng không?" Sao anh ác độc thế! Mạnh Giản bị thiếu oxi đến mức hoa cả mắt luôn.
Chu Minh Thân cười cười, lồ ng ngực khẽ rung lên.
Anh đặt Mạnh Giản đứng trên đất, vòng tay qua eo cô.
"Làm mất hứng trong tình huống thế này cũng chỉ có em!"
Mạnh Giản bị Chu Minh Thân hôn đến hai chân mềm nhũn, cô nói: "Vậy lần này nợ nần lần trước đã được trả rồi đúng không?"
Chu Minh Thân đưa tay ra sờ lên gò má đỏ bừng của cô, anh cúi xuống hôn.
"Cô gái ngốc...!" Giọng nói Chu Minh Thân trầm thấp gợi cảm, giống như tiếng đàn cello, khiến Mạnh Giản bối rối, anh nói: "Cái này chỉ là phần lãi mà thôi!"
Chân Mạnh Giản lại lần nữa mềm ra, cô muốn ngã xuống mặt đất luôn rồi.
Chu Minh Thân buông cô ra, tâm tình rất tốt xoa xoa tóc cô, nói: "Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, lát nữa đợi tôi ở bãi đổ xe!"
Mạnh Giản bỗng nhiên trượt cả người ngồi bệt xuống đất, cô thật sự không còn chút sức lực nào...!Này thật sự là ý trên mặt chữ.
Tại sao mỗi lần hôn môi chú hai cũng đều làm cô cảm giác như mình vừa uống xuân dược vậy chứ! Chẳng lẽ là do đẳng cấp của cô quá thấp?
Cô lấy ra chiếc gương nhỏ mang theo bên mình, người con gái trong gương có mái tóc rối bù, đôi mắt ẩm ướt, hai má đỏ bừng, trông cô cứ như vừa trở về từ thẩm mỹ viện, trông có mùi vị nữ tính hơn bình thường rất nhiều.
Đầu óc cô trống rỗng bước từng bước về phòng riêng, mọi người đều đang nhiệt tình người tung người hứng, Chu Huệ cầm ly rượu nhỏ giọng nói chuyện với Andy.
Tuyệt vời, mọi người đều không chú ý đến cô.
Mạnh Giản nhanh chóng chạy về chỗ ngồi, uống một ngụm canh để bình tĩnh lại.
Đến chín giờ, mọi người đều đã uống không ít, liền ra về.
Chu Huệ nói: "Tài xế sẽ đến đón chị, em có quay về trường không? Chị đưa em về!"
Mạnh Giản cho rằng đây là chuyện tốt ư? Nếu chú của chị phát hiện ra em bỏ trốn, hay chị phát hiện ra em đang có gì đó với chú của chị, cả hai kết cục đều không có gì tốt!
Mạnh Giản xua tay: "Chị Chu Huệ, chị đi trước đi.
Bạn cùng lớp của em đang đi mua sắm ở gần đây, đợi một chút nữa em cùng cậu ấy sẽ cùng trở về trường sau!"
"Vậy được rồi, cả hai đều là con gái nhớ phải chú ý an toàn đó!" Chu Huệ vẫy tay tạm biệt với Mạnh Giản.
Mạnh Giản gật đầu cười, đợi mọi người rời đi gần như không còn ai cô mới âm thầm đi về phía hầm để xe.
Cô lấy điện thoại di động ra, đang định gọi hỏi xem Chu Minh Thân đang ở đâu thì một chiếc xe thương vụ màu đen đi đến dừng trước mặt cô.
Mạnh Giản mở cửa xe, vừa ngồi vào liền ngã vào ngực của Chu Minh Thân.
"Này, anh nghỉ một lát có được không!" Mạnh Giản ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của Chu Minh Thân, tài xế hiểu chuyện liền hạ tấm vách ngăn xuống.
Chu Minh Thân nói: "Lại uống rượu?"
Mạnh Giản ngồi dậy khỏi vòng tay anh: "Không phải anh cũng uống à?"
"Em còn muốn hơn thua với tôi? Em có thể so được sao?" Chu Minh Thân đưa tay ra bóp bóp mặt cô.
Mạnh Giản che mặt định lùi lại, nhưng Chu Minh Thân đã nhanh chóng kéo cô ngồi lên đùi mình.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Chú hai, đừng nhấc người tôi lên như vậy nữa, vừa nãy cũng nhấc bây giờ cũng vậy, tôi cũng đâu phải cục tạ!" Nhân quyền ở đâu chứ? Mạnh Giản kháng nghị, vòng tay qua cổ Chu Minh Thân.
Chu Minh Thân nói: "Em so với quả tạ thì nặng hơn rất nhiều!"
"Này!"
Chu Minh Thân cười lớn, Mạnh Giản trừng mắt nhìn anh: "Anh thì biết cái gì! Dáng người của tôi rất chuẩn đấy!" Tên đàn ông lớn tuổi!
"Nói xem, chuẩn chỗ nào?" Chu Minh Thân nhịn không được trêu chọc cô.
Mạnh Giản dựa vào ngực Chu Minh Thân, cảm giác ấm áp lại dễ chịu.
Cô vốn là người thích hưởng thụ, nếu không thể chống lại được thì cô liền tìm một tư thế thật thoải mái rồi yên lặng tận hưởng thôi.
"Cái này gọi là gì? Này gọi là mặc đồ thì gầy c ởi đồ có thịt đó được không?" Mạnh Giản nhìn Chu Minh Thân với vẻ mặt "Anh không hiểu được suy nghĩ của người thuộc thế hệ bọn tôi đâu"
Chu Minh Thân cau mày: "Thịt đâu, để tôi sờ..."
Mạnh Giản vòng tay bảo vệ ngực, sắc mặt đỏ bừng: "Lưu manh!"
"Quả nhiên là có thịt..." Chu Minh Thân mắt đầy ý cười nhìn về phía Mạnh Giản: "Thực hành mới đem lại kiến thức chính xác!"
"Đưa tôi về trường!"
Chu Minh Thân nói: "Cũng không phải là em chưa từng ở lại chỗ tôi? Thế nào, bây giờ lại còn rụt rè?"
Mạnh Giản trừng mắt: "Trong đầu anh nghĩ cái gì vậy chứ! Tôi phải trở về trường lấy một ít đồ, ngày mai phải giúp chị Chu Huệ chụp một bộ ảnh!"
Quả nhiên, sau khi nghe Mạnh Giản gọi cháu gái của mình một tiếng chị, sắc mặt của Chu Minh Thân liền trở nên khó coi.
"Em bao nhiêu tuổi?"
Mạnh Giản nhìn anh, khuôn mặt đắc ý cười cười: "Hai mươi mốt nha, chú Chu!"
Chu Minh Thân có cảm giác mình vừa phá hoại đóa hoa của tổ quốc, sắc mặt anh hoàn toàn âm trầm.
Nhưng nghĩ lại, người đáng trách là Mạnh Giản, cô gái này mỗi lần xuất hiện bên cạnh anh đều có một vẻ rất quyến rũ, hoàn toàn là sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành.
Chính vì điều này nên anh cũng không nhận ra sự chênh lệch tuổi tác lớn như vậy giữa hai người, ba tuổi cách một thế hệ, nếu vậy khoảng cách giữa anh và Mạnh Giản hẳn là cả một cái Hẻm núi lớn ở Colorado(2).
Mạnh Giản đặc biệt vui vẻ, nhìn Chu Minh Thân bối rối quả thật là liều thuốc tinh thần tốt nhất.
Cô không sợ chết mà đưa tay trêu chọc anh, đôi bàn tay mềm mại như đuôi chú cá nhỏ của cô vuốt nhẹ từ mặt anh, rồi đến yết hầu...! Chú hai à, tôi đáng tuổi cháu gái của anh nha~
Chu Minh Thân bắt lấy tay Mạnh Giản, nhìn cô chằm chằm.
"Ôi, chú hai, phải làm sao đây, tuổi tác chúng ta cách nhau nhiều như vậy..." Đôi mắt Mạnh Giản sáng ngời, ánh mắt đung đưa, đôi mắt tràn đầy ý cười.
Ánh mắt Chu Minh Thân nặng nề, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt đắc ý của ai đó.
Đời anh đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn, làm sao có thể lật thuyền ở cái mương nhỏ là Mạnh Giản?
Chu Minh Thân nói: "Sau này không được gọi tôi là chú hai nữa!"
Mạnh Giản cười nói: "Vậy thì gọi là gì? Chú?"
Chu Minh Thân cúi đầu cắn một cái lên má cô, nói: "Tên tôi là gì?"
"Chu Minh Thân!"
"Vậy là được!" Chu Minh Thân hôn một cái lên đôi môi gợi cảm của cô.
Mạnh Giản ngơ ngác, mọi chuyện đơn giản cứ vậy giải quyết xong rồi?
"Như vậy có phải không lễ phép hay không? Tôi cùng Chu Chiêu là bạn bè, tôi còn gọi Chu Huệ là chị..." Mạnh Giản ngồi thẳng người, Chu Minh Thân rõ ràng đang nhíu mày lại, Mạnh Giản lại không có phát hiện ra, cô nhoài người lên vai Chu Minh Thân, nói: "Gọi thẳng tên của anh sao? Tôi cảm thấy sau lưng có hẳn cả một cây đại đao đặt lên cổ của mình rồi..." Cảnh tượng này đặc biệt khiến cô cảm thấy chân thật.
"Không có tiền đồ!" Chu Minh Thân hừ lạnh với cô.
Mạnh Giản xoay người rời khỏi vòng tay của anh, ngồi nghiêm chỉnh, nâng vách ngăn lên, vươn người lên phía trước nói: "Chú Trần, cháu muốn quay lại trường học!"
Mạnh Giản mặc một chiếc váy hồng, mang trên chân là đôi giày bale trắng tinh, một tay cầm vô lăng, một tay cầm cần số.
Chuyển động của cô vừa uyển chuyển lại hoang dã, vẻ quyến rũ và kiên cường trên khuôn mặt của cô như muốn xé tan màn hình.
Bạn đang đọc bộ truyện Cá Ở Trong Nồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cá Ở Trong Nồi, truyện Cá Ở Trong Nồi , đọc truyện Cá Ở Trong Nồi full , Cá Ở Trong Nồi full , Cá Ở Trong Nồi chương mới