Edit: SodaSora
—
Mạnh Giản tỉnh dậy từ rất sớm, đồng hồ sinh học khiến cho cô dù có mệt cách mấy cũng phải dậy đúng giờ. Phòng ngủ vẫn còn là một mảnh tối đen, chỉ có một tia sáng mỏng từ rèm cửa chiếu vào. Mạnh Giản vừa quay đầu, khuôn mặt đang say ngủ của Chu Minh Thân ở ngay trước mắt cô, cô gối đầu lên tay nghiêng người nhìn về phía anh, tay anh vẫn đang đặt trên eo của cô, ngay khi cô vừa quay người lại thì anh liền tỉnh, ánh mắt mơ màng sau vài giây liền khôi phục như bình thường.
"Chào buổi sáng!" Mạnh Giản đưa tay nhéo nhéo mặt anh.
Chu Minh Thân một tay ôm lấy cô, tay còn lại cầm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô cắn, thấp giọng nói: "Chào buổi sáng!"
Mạnh Giản vùi mặt vào cổ anh, ngày hôm qua quá hoảng loạn, vẫn còn nhiều thứ mà bọn họ vẫn chưa nói cho rõ ràng.
"Những món đồ được giao tới kia, là anh sao?" Giọng cô vang lên, hơi thở nóng rực phả vào cổ anh.
Chu Minh Thân vuốt v e tấm lưng mịn màng của cô, nói: "Không phải em đã biết rồi sao?"
"Là vì em sao?"
"Không phải tất cả là vì em." Anh nhéo nhéo cái mông nhỏ của cô, "Đầu ngã dĩ mộc đào. Báo chi dĩ quỳnh dao(1), xã hội này cho tôi bao nhiêu tôi sẽ trả lại bấy nhiêu."
Mạnh Giản buồn cười: "Chú hai, giáo viên thể dục của anh dạy ngữ văn đấy à?"
Chu Minh Thân vỗ mông cô nói: "Chỉ cần biết vậy là được!"
"Không ngờ mục tiêu của anh cũng nhân ái như vậy nha!"
"Tôi không quan tâm việc người khác có nói tôi nhân từ hay không! Thương nhân quan trọng nhất chính là lợi ích, tôi không bao giờ làm việc tổn hại đến xã hội, mà cũng không quan tâm đ ến những danh vọng hão huyền đó. Những gì mà tôi làm, một là vì em, hai là vì những khó khăn mà những đứa trẻ kia gặp phải. Cuộc sống của người lớn không nằm trong phạm vi mà tôi quan tâm, chỉ có những đứa trẻ đó, tôi cũng đã từng thấy qua!"
Mạnh Giản rời khỏi cái ôm của anh, một tay chống đầu nhìn anh: "Đúng là em không hề nhìn nhầm người, anh vẫn luôn là một người rất tốt!"
"Ồ? Em là đang phát thẻ người tốt cho tôi? Nhưng tôi lại không muốn nhận nó chút nào..."
Mạnh Giản tức giận đè ở trên ngực anh, còn dùng sức ấn vài cái.
"Được lợi còn ra vẻ!"
Bộ ng ực mềm mại của cô chạm vào cơ bắp rắn chắc của anh, Chu Minh Thân bị cô ma sát đến nổi lửa, tay trượt vào giữa hai ch ân cô...
"Anh định làm gì?!" Mạnh Giản mở to mắt kéo tay anh.
Chu Minh Thân với vẻ mặt đứng đắn nói: "Tôi sờ xem có bị thương không, phải kiểm tra xem còn có thể dùng được không!"
"Anh, cái đồ lưu manh!"
Hai người cãi nhau đến giữa trưa mới rời giường, Mạnh Giản đói đến mức không chịu nổi, hai chân run rẩy không đứng thẳng nổi. Chu Minh Thân ôm cô đi thẳng xuống lầu, mùi đồ ăn từ trong phòng bếp tỏa ra.
Mạnh Giản hung hăng lùa cơm, Chu Minh Thân thì ngồi thẳng, phong thái lịch sự. Tuổi tác của hai người chênh lệch khá lớn, thói quen sinh hoạt thì lại càng khác nhau, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày bọn họ có thể ngồi cùng một bàn an tĩnh để ăn cơm.
"Chú hai, năm nay là em tốt nghiệp rồi nha~" Mạnh Giản uống một ngụm canh, dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn Chu Minh Thân.
"Không phải muốn học lên cao học sao?" Chu Minh Thân sắc mặt không đổi, buông đôi đũa lấy khăn lau khóe miệng.
Mạnh Giản giật giật khóe miệng, uống canh một tiếng rột rột. Quản gia mặt mày nhăn lại càng nhăn, nếu không phải Chu Minh Thân vẫn chịu được, thì chắc chắn sẽ mang cô đi uốn nắn lại cho khuôn phép.
Cơm trưa xong thì cô liền ngủ thêm một lát, Chu Minh Thân còn phải đến công ty xử lý công việc, Mạnh Giản nhận được cuộc gọi của Từ Lăng nói muốn rủ cô ra ngoài chơi.
"Từ Lăng?" Chu Minh Thân nhíu mày, bởi vì có quan hệ liên hôn cùng Từ gia nên anh cũng có từng điều tra qua một chút, Từ Lăng chỉ là vô tình mà biết, cô gái này nổi tiếng là có cuộc sống tồi tệ, không giao du với người có danh tiếng, nhưng lại thích đến những nơi như quán bar hộp đêm linh tinh, vừa nhìn liền thấy không phải là một cô gái đàng hoàng.
Mạnh Giản vừa nhìn thấy sắc mặt anh thì liền biết là anh đang nghĩ cái gì, cô chạy tới nhảy lên người anh: "Không được làm gì bạn của em!"
Chu Minh Thân bị cô bất thình lình nhảy lên liền có chút giật mình, vội vàng ôm lấy ổn định cơ thể cô: "Nhảy lên nhảy xuống như vậy còn ra thể thống gì?"
Mạnh Giản treo trên người anh, căn bản không có chút gì sợ anh, liên tục cắn cắn lên cổ anh: "Em có quyền được kết bạn, anh đừng dùng thủ đoạn để can thiệp vào chuyện của em!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Nếu em có thể kết bạn với những người tử tế thì làm gì cần tới tôi can thiệp vào? Cô gái tên Từ Lăng kia thật sự rất phức tạp, không thích hợp với em!"
Mạnh Giản từ trên người anh nhảy xuống, đứng đối diện với anh, cô cau mày: "Chuyện này em rất rõ không cần anh phải nói, bạn của em em là người hiểu! Không phải là anh thích mấy người tiểu thư khuê các như Từ Nhứ sao? Em từ lúc sinh ra chính là như vậy, anh không thích thì có thể thả em đi!"
"Mạnh Giản!" Chu Minh Thân lạnh mặt, ánh mắt thâm sâu.
Mạnh Giản rụt cổ lại, sau đó lại đứng thẳng người trừng mắt nhìn Chu Minh Thân, lắc mái tóc xoăn rồi đi về phía gara xe. Cô lấy chìa khóa xe, khởi động xe rời khỏi biệt thự.
"Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, tiên sinh, ngài đừng giận cô ấy!" quản gia nói.
Chu Minh Thân đứng ở cửa bình tĩnh lại một chút, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, nói với người ở đầu bên kia: "Không được phép lái xe nhanh, cũng đừng có thể hiện kỹ năng đua xe kia của em, trở về trước chín giờ ba mươi tối, làm không được thì lập tức quay trở về đây!"
Quản gia lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, phải biết rằng mấy ngày trước Mạnh Giản không báo một tiếng liền chạy về vùng quê giảng dạy, tiên sinh biết được lạnh mặt suốt mười ngày, ai cũng không dám lại gần.
Bạn đang đọc bộ truyện Cá Ở Trong Nồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cá Ở Trong Nồi, truyện Cá Ở Trong Nồi , đọc truyện Cá Ở Trong Nồi full , Cá Ở Trong Nồi full , Cá Ở Trong Nồi chương mới