Ban ngày Nam Đăng gần như toàn ngủ, cả ngày chưa ăn gì, sớm đã đói không chịu nổi.
Liên Dịch gọi một chút đồ ăn từ nhà bếp khách sạn cung cấp, lúc nhân viên phục vụ đưa lên, Nam Đăng tìm cơ hội hỏi nhân viên phục vụ cần một cái kéo nhỏ.
Tóc của cậu vốn đã hơi dài, dự đoán có thể cắt được không ít, Nam Đăng cầm kéo khua tay múa chân một trận, lại lo mình cắt không tốt, hoặc là độ dài không đủ.
Bây giờ cậu hận không thể lập tức vòng lại khu vực địa linh vẹt ở, muốn biết nó sử dụng tóc làm sao.
Liên Dịch kịp thời ngăn cản, cầm cây kéo nhỏ đi: "Trước tiên em đừng vội."
Cách sử dụng tóc, anh có thể kêu Lâm Cửu đi hỏi thăm thử, nếu con vẹt biết Lâm Cửu và Nam Đăng đã từng gặp mặt, nể mặt Thần Núi có thể sẽ bằng lòng câu thông.
Chẳng qua thứ có thể chữa khỏi ôn dịch hẳn không phải là tóc, mà là hơi thở của Thần Núi, hoặc nên nói là thần lực của Thần Núi.
Nam Đăng đã lâu lắm rồi chưa biến trở lại trạng thái hồn thể, khoảng thời gian từ đó đến giờ, sức mạnh của cậu vẫn luôn chầm chậm tăng cao, chỉ là bản thân không biết đấy thôi.
Bên cạnh cậu có đầu thỏ, có Liên Dịch, lại có cả địa linh, gặp phải nguy hiểm trước sau vẫn được bảo vệ rất tốt.
Vả lại đối với thân phận và năng lực của "Thần Núi", đến bây giờ Nam Đăng mới có một chút nhận thức mơ hồ.
"Ngày mai mình đến bệnh viện một chuyến? Đi coi thử tình hình xem sao." Liên Dịch cúi đầu kiểm tra thời gian, "Bây giờ trễ lắm rồi."
Buổi tối thiên sư trực ở bệnh viện rất nhiều, không dễ tiếp cận bên đó, hoa nguyệt quý còn phải tiếp tục tìm kiếm chỗ để đặt thích hợp.
Nam Đăng ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Bất kể như thế nào, người cậu tin tưởng nhất vẫn là Liên Dịch.
Nam Đăng quen thói vươn tay ôm lấy anh, khẽ rù rì: "Đói quá à......"
Bữa tối đã chuẩn bị xong, Liên Dịch dẫn Nam Đăng đến trước bàn, đút cho cậu một miếng bánh lót dạ trước.
-
Sau khi trời tối, hai người lại lặng lẽ ra ngoài giống tối hôm qua.
Nam Đăng dặn dò đầu thỏ, không được quậy ra động tĩnh nữa, đầu thỏ nghe lời mà trốn vào trong túi áo, chỉ lộ ra một đôi tai nhọn.
Bởi vì dị trạng tối qua, tần suất thiên sư tuần tra có phần tăng cao, hoa nguyệt quý thường xuyên phát ra tín hiệu né tránh.
Oán hồn xáo động xung quanh cũng nhiều, bọn họ né tránh thiên sư, nhưng không tránh nổi oán hồn, vừa hay cũng để hoa nguyệt quý nâng cao kinh nghiệm chiến đấu.
Vòng quanh mấy con đường suốt nửa đêm, hoa nguyệt quý giải quyết được không ít oán hồn, cuối cùng cũng tìm thấy một vị trí nó tâm đắc.
Đó là một công viên ở trung tâm khu vực, bên hông có một đoạn tường thấp, bờ tường ban đầu hẳn là dùng để trồng hoa, chẳng qua bởi vì gần đây sát khí bên trong khu vực quá nặng, hoa cỏ mới rất khó sống, trồng xuống đều chết hết.
Hoa nguyệt quý thò ra một cành cây, bày tỏ mình muốn được trồng ở nơi này.
Nam Đăng tới trước bức tường thấp, đặt chậu hoa xuống đất, hoa nguyệt quý chủ động vươn bộ rễ ra, từ từ chui vào lớp thổ nhưỡng dưới bức tường.
Sau khi trồng xong bản thân, hoa nguyệt quý lại vươn một cành cây mới ra, đầu ngọn cũng có một nụ hoa nhỏ.
Nam Đăng vuốt ve chiếc lá và nụ hoa mới sinh, vui vẻ nói: "Dâu Tây, mày lại trưởng thành rồi!"
Dựa theo chiều hướng như thế này, chắc là hoa nguyệt quý có thể mọc ra không ít cành và nụ hoa nữa, mãi cho đến khi phủ kín cả mặt tường.
Địa linh dạng thực vật hành động có hạn, nhưng cành cây của nó có thể vươn ra rất dài, một vòng oán hồn xung quanh đều có thể bị thanh lý, khu vực khác thì do thiên sư phụ trách.
Hoa nguyệt quý vẫn lưu luyến không rời Nam Đăng, cành hoa quấn lên cổ tay cậu hồi lâu mới buông ra.
Sau đó, nó lần theo mùi của oán hồn, cành hoa "vèo" một cái tiến vào trong công viên.
Nam Đăng vẫn chưa yên tâm, đợi dưới bức tường thấp một hồi, cậu không sao ngủ đủ, ngáp liên tục hai cái.
Liên Dịch lau đi ánh nước dưới đuôi mắt cậu: "Về nhé, em không cần lo cho Dâu Tây đâu."
Thời gian hoa nguyệt quý ở bên cạnh Nam Đăng là lâu nhất, tốc độ trưởng thành của nó cũng nhanh nhất, sức mạnh còn hơn cả những gì thấy được ở mặt ngoài.
Nếu đã lựa chọn chỗ này, chứng minh nó đã chuẩn bị tốt hết rồi.
Nam Đăng "Dạ" một tiếng, đi ba bước lại ngoái đầu.
Sau nửa đêm, chỉ có tiểu đội thiên sư tuần tra nửa đường nghỉ ngơi và chỉnh đốn, trao đổi tin tức ban đêm với nhau.
Có người nói trong kênh thông tấn: "Tối nay có phải hơi yên tĩnh quá không nhỉ?"
Anh ta vừa nói xong, ngay sau đó liền có mấy người vào phụ họa.
"Sao tôi cảm thấy oán hồn ít đi vậy?"
"Toàn bộ trốn hết rồi à? Không phải chứ......"
"Không phải ít đi, là giảm hơn rất nhiều so với dự tính."
Tối qua có sát khí nghi là của cấp bậc Quỷ Vương xuất hiện, thiên sư cả khu vực như gặp cường địch, tối nay gần như xuất động tất cả mọi người, lo sợ oán hồn điên cuồng tìm kiếm Quỷ Vương sẽ tụ tập một chỗ.
Kết quả là rất nhiều chỗ ngay cả một con oán hồn cũng chẳng thấy, tình hình còn bình yên hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
"Đây là vì sao nhỉ? Sát khí nặng như vậy, lẽ nào không phải Quỷ Vương?"
"Mấy cậu mau đọc thông báo! Tin mới nhất kìa!"
Thông báo có thể để toàn bộ thiên sư trong khu vực nhận được, là thông báo dùng cho hành động quan trọng, chỉ thấy phía trên màn hình thông tấn khí, bay ra một hàng chữ nhỏ.
"Trung tâm thành phố nghi ngờ xuất hiện địa linh dạng thực vật, tiểu đội cách gần nhất lập tức tiến đến bảo vệ!"
Sau khi Liên Dịch và Nam Đăng rời khỏi, có mấy thiên sư tuần tra phát hiện hoa nguyệt quý đầu tiên.
Cành cây bò sát mặt đất quá mức rõ ràng, bọn họ còn nghe được tiếng gào thét của oán hồn từ nơi tối tăm truyền ra.
"Địa linh mới sinh? Sao lại ở đây vào lúc này......"
"Vậy mà còn là dạng thực vật...... không thể tin nổi."
Sát khí càng nặng, thực vật càng khó mà sống sót mới đúng, hơn nữa sự xuất hiện của địa linh mới sinh này, dường như chẳng có một chút dấu hiệu nào.
Trước đây thì nghe nói có khu vực nghi tìm được Thần Núi, sau lại Thần Hỗn Độn cũng từng hiện thân một lần ở bên ấy, lẽ nào con địa linh này cũng có quan hệ với Thần Núi?
Có mấy tiểu đội lập tức tiến về phía tọa độ trong thông báo, nếu thật sự là địa linh dạng thực vật, bọn họ nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.
Song, sau khi đến vườn hoa trung tâm thành phố, sự thật và điều bọn họ dự đoán lại chẳng hề giống nhau.
Dưới bức tường thấp có một gốc hoa nguyệt quý, cành cây dài ngoằng duỗi ra khắp các phương hướng, bắt lấy oán hồn ẩn núp trong góc vườn hoa.
Tiếng oán hồn kêu gào thảm thiết đi kèm với một vài tiếng xé rách nhai nuốt, một nụ hoa cực đại thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm.
Mấy tên thiên sư phát hiện ra hoa nguyệt quý đầu tiên canh giữ bên bức tường thấp, trông thấy có đồng nghiệp tới, biểu cảm trên mặt đều vô cùng phức tạp.
"Con địa linh này cực kỳ hung hãn", một người trong đó hạ giọng nói: "E là chẳng cần chúng ta bảo vệ đâu......"
-
Sáng hôm sau, Liên Dịch dẫn Nam Đăng đi đến bệnh viện.
Bệnh viện là nơi nhiều bệnh nhân nhất, có một khu cách ly chỉnh thể, vì để phòng ngừa vào nhầm, ở cửa có chặn một tấm biển.
Hai người ngụy trang thành họ hàng của bệnh nhân, chẳng phí sức nào đã vào được bên trong.
Cả khu cách ly đều rất yên tĩnh, đa số người bệnh đều nằm trên giường nghỉ ngơi, trên đường Nam Đăng đi vào, trông thấy rất nhiều người sắc mặt cực kỳ tệ, dáng vẻ đều tiều tụy như nhau.
Người trong mỗi phòng bệnh gần như đều chật kín, có không ít gia đình bệnh hết cả nhà.
Lúc đi ngang qua một phòng bệnh, Nam Đăng trông thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh giường, trong ngực ôm đứa trẻ sơ sinh tầm hai ba tháng tuổi khẽ dỗ dành, hai người rõ ràng đều đã nhiễm bệnh.
Nhân viên bệnh viện cũng không đủ, bệnh nghiêm trọng nhất mới được sắp xếp nhập viện, trên trán những người này, Nam Đăng có thể láng máng nhìn thấy một cục khí xanh đen.
Cậu dò hỏi Liên Dịch, nhưng anh không nhìn thấy.
Tuy rằng thiên sư tu tập linh thuật, nhưng vẫn cần cậy nhờ la bàn trông chờ pháp khí, hoặc là tự mình sở hữu nhận thức cực kỳ cao.
Liên Dịch không chỉ không nhìn thấy khí đen, cũng không cảm nhận được bất kỳ điều bất thường nào, vòng bát quái càng chẳng thèm nhúc nhích.
Nam Đăng mờ mịt: "Tôi nhìn nhầm rồi sao?"
"Không đâu", Giọng điệu Liên Dịch có hơi nặng nề, "Em không có nhầm."
Là kẻ gieo rắc dịch bệnh thủ đoạn quá cao siêu.
Nếu như không có Nam Đăng, qua một khoảng thời gian nữa, tình hình sẽ càng thêm khó khống chế.
Thông tấn khí bên trong áo khoác Liên Dịch chấn động hai cái, anh lấy ra xem, là Lâm Cửu.
"Tôi tra được một vài tài liệu, nghi ngờ có liên quan đến trưởng lão Tạ Vận, chẳng qua vẫn chưa tìm được chứng cứ."
"Trưởng lão Tạ Vận điều không ít người đến mấy khu vực bên chỗ anh, mục đích tạm thời chưa rõ, nhưng gần đây anh nhất định phải chú ý an toàn, tôi cũng sẽ cố gắng nghĩ cách tới hỗ trợ."
Nhìn hai chữ "Tạ Vận" trên màn hình, Liên Dịch cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Chuyện lần đó gây ra một hồi bệnh nặng cho Tạ Vận, anh đã từng điều tra hồ sơ, có chút kỳ lạ là, quy mô chiến đấu cũng khớp với miêu tả của đầu thỏ.
Nếu như ôn dịch cũng do Tạ Vận làm......
Ông ta thân là một trong các trưởng lão, tu vi linh thuật thực ra không phải giỏi nhất, nhưng am hiểu bùa trận và chế thuốc nhất.
Gần như tất cả mọi người, đều từng uống qua nước bùa ông ta điều chế.
Sắc mặt Liên Dịch khẽ biến, thông tấn khí lại nhận được một truyền tin.
"Đúng rồi, trưởng lão Cốc Hư chết rồi."
Lâm Cửu không rõ nguyên nhân cái chết của Cốc Hư, chỉ nghe nói buổi tối ngày nào đó đột nhiên hôn mê, thử cả một ngày cũng không thể kêu tỉnh lại.
Hắn mới nhận được tin, liền lập tức báo cho Liên Dịch biết.
Cùng lúc đó, Tạ Vận cũng nhận được tin Cốc Hư chết.
"Đúng thật là phế vật", ông ta cười lạnh, "Sớm biết vô dụng như vậy, chi bằng ăn sạch lão cho rồi."
Sương mù khởi động vờn quanh ông ta, một thanh âm khác tương tự ông ta nói: "Lưng lửng rồi...... ta đã tiêu hóa hết tất cả các sinh hồn."
"Vẫn, vẫn chưa đủ."
Đáy mắt Tạ Vận toát ra vẻ tham lam: "Còn có tên Liên Dịch đó, sinh hồn của hắn, hương vị chắc chắn không tệ."
"Gi.ết chết hắn, Thần Núi cũng sẽ mất đi sự che chở", Tạ Vận tiếp tục nói, "Nếu như vậy, con quái vật đó còn có thể mang Thần Núi trốn đi đâu?"
"Liên Dịch bỏ chạy đến tận đây", Tạ Vận nói trong thông tấn, "Trưởng lão Cốc Hư chết vì tà thuật của hắn, kẻ này cực kỳ nguy hiểm, mau chóng dẫn người đi bắt."
Đợi Tạ Vận ngắt thông tấn, Vụ quỷ hỏi: "Thần Núi thì sao? Sau khi bắt được cậu ta rồi, ngươi tính làm gì?"
"Nói sau đi", trên mặt Tạ Vận đã lộ vẻ mệt mỏi, đưa tay chống thái dương, "Cậu ta vừa mới trốn từ trong tháp ra chưa bao lâu, e là còn yếu hơn cả một con quỷ cấp thấp nhất."
Huống hồ trong khoảng thời gian ngắn, đã xuất hiện hai con địa linh mới.
Địa linh dựa vào Thần Núi ôn dưỡng, chắc chắn sẽ hút đi không ít thần lực.
-
Bên kia, Nam Đăng vẫn còn ở bệnh viện.
Liên Dịch đang kiểm tra truyền tin, cậu đứng cạnh hành lang, nhìn mấy y tá vội vàng đi qua.
Y tá dường như cũng ngã bệnh rồi, dưới mắt có vệt xanh đen nhàn nhạt, chỉ là triệu chứng chưa nghiêm trọng, vẫn có thể tiếp tục công việc.
Tâm tình của Nam Đăng có chút sa sút, cúi đầu dụi dụi con mắt khô không khốc.
Cậu lặng lẽ nhón lấy một sợi đuôi tóc của mình, trong lúc nhất thời càng thêm mờ mịt, không chắc mình có thể giúp đỡ những người này thật hay chăng.
Đột nhiên, Nam Đăng cảm giác được một chút dị thường.
Sức lực toàn thân cậu giống như bị hút đi hơn phân nửa, áp lực vô hình từ vị trí trên người không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, mãi cho đến khi bao phủ cả bệnh viện.
Trước mắt Nam Đăng nhoáng lên, suýt chút nữa ngất xỉu.
Liên Dịch kịp thời ôm lấy cậu, sờ gò má cậu: "Nam Đăng?"
Nam Đăng hòa hoãn tinh thần, nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay ấm áp: "Tôi hơi mệt."
Liên Dịch chỉnh lại khẩu trang cho cậu, bế ngang cậu lên, định bụng rời khỏi bệnh viện trước.
Nam Đăng dựa vào bên cổ anh, khoang mũi ngửi thấy hơi thở vô cùng quen thuộc.
Cậu nhắm mắt, ôm chặt Liên Dịch: "Tôi lại đói rồi......"
- ----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Liên - đảm nhiệm trọng trách nuôi dưỡng bé Thần Núi - Dịch
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!