Cầm Đế

Chương 240: Chiến tranh cự thú Kê Lặc (phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

An Kỳ khe khẽ lắc đầu:

-Không, không phải thế. Có thể nói, ta đến chết cũng khắc cốt ghi tâm. Nhưng, ta không thể. Tô Lạp, sau khi Diệp Âm Trúc tỉnh lại, nói với hắn, ta và hắn tất cả ân oán xóa sạch. Ta sẽ đi tìm muội muội ta, dọc đường đi phát sinh chuyện gì, ta cũng vĩnh viễn giữ trong lòng, không nói cho bất kì ai khác.

Tô Lạp có chút kích động nói:

-Sao ngươi không quý trọng cơ hội này chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Tử không đáng để ngươi yêu sao? Có một số việc, người ngoài nhìn rõ ràng hơn người trong cuộc. Thời gian ta biết Tử tuyệt đối không ít hơn bao nhiêu so với ngươi. Ta cũng như Âm Trúc, hiểu rõ hắn. Hắn đúng là làm cho người ta có cảm giác vĩnh viễn băng giá, đáng sợ, lại hôi ít nói ít cười. Nhưng hắn và Âm Trúc có một điểm giống nhau. Đó là trên phương diện tình cảm hai vị nầy đều chỉ biết im lặng, chính là hai đại ngốc. Ta có thể thấy rất rõ ràng, Tử thích ngươi. Suốt dọc đường đi, ánh mắt hắn chỉ phát sinh chút biến hóa khi nhìn hai người, ngươi và Âm Trúc. Hắn nhìn Âm Trúc bằng ánh mắt của huynh đệ tín nhiệm và thân thiết, còn nhìn ngươi bằng ánh mắt ôn nhu nhàn nhạt. Có lẽ ngươi trước giờ không để ý, nhưng mọi người ở đây đều tận mắt thấy. Ngươi nghĩ lại xem, nếu hắn không phải cũng thích ngươi, với tính cách của hắn, có thể để ngươi ở bên người, lại luôn xuất hiện che chở cho ngươi khi có nguy hiểm sao?

An Kỳ chấn động trong lòng, đôi mắt biếc xinh đẹp của nàng lóe ra ánh mắt mê ly, đứng bần thần một chỗ, nói không nên lời. Nàng phát hiện mình đang nghẹn ngào.

Hơn bốn trăm năm, nàng đã hơn bốn trăm năm tuổi, nhưng từ đó đến giờ chưa có ai làm nàng xao xuyến. Bất luận tinh linh tuấn mỹ hay là nhân loại cường đại đều chưa bao giờ làm tâm tình nàng xuất hiện chút gợn sóng. Nhưng Tử thì khác, từ ánh mắt đến bờ vai rộng rãi, không biết từ khi nào đã khắc sâu vào tâm khảm An Kỳ tinh thần phân liệt một cảm giác an toàn không thể nào quên. Mỗi ngày, cái cảm giác này đều tăng thêm vài phần. Cho dù Tử rất lạnh lùng, rất ít nói, nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, cõi lòng vốn băng giá của mình cũng trở nên dị thường an ổn, có vẻ như tất cả mọi thứ trên đời đều có nam nhân này tự mình chống đỡ, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Trí nhớ khôi phục lại, nhưng cảm giác lưu luyến không rời này lại càng mãnh liệt. Cùng nhau trải qua hoạn nạn, vào sinh ra tử, sau cùng tinh linh nữ vương cũng biết vì một người mà yêu thương, vì một người mà đau khổ.

-Tô Lạp, đừng nói nữa, để nàng đi.

Tử nhàn nhạt nói.

Tô Lạp nhìn Tử, rồi lại nhìn An Kỳ đang cúi đầu không nói gì, thở dài một tiếng,

-Ah! Ta cần gì phải khuyên các ngươi nhỉ? Mỗi người đều có chuyện khó xử của mình…

Hắn bỏ lửng câu nói, ánh mắt u oán lặng lẽ nhìn Diệp Âm Trúc.

Cố lắc đầu, An Kỳ cười khổ:

-Linh hồn của ta đã không thuộc về mình. Ta là một tinh linh không nên tồn tại trên đời. Ta không thể để chuyện của mình liên lụy các ngươi. Tử, ta đi, nhưng ta sẽ vĩnh viễn nhớ những ngày sống bên cạnh người. Đó sẽ là những hồi ức đẹp nhất trong đời ta. Ngươi biết không, ngươi là người yêu đầu tiên trong cuộc đời của ta.

Nước mắt không biết tự khi nào đã chảy ròng ròng trên khuôn mặt xinh đẹp kinh nhân của nàng.

Tử quay người lại, đón nhận làn môi mát lạnh mà mà ướt đẫm nước mắt. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng khiến cho Tử run rẩy không ngừng. An Kỳ vòng tay ôm cổ Tử ghì chặt, tựa như muốn đem cơ thể mình hòa tan vào Tử.

-Ta phải đi rồi, ta và ngươi vĩnh viễn không thể có mối quan hệ hữu hảo mà phải là kẻ địch. Tử, hãy quên ta đi…

Nhẹ nhàng trong khoảnh khắc, thân ảnh An Kỳ mang theo những giọt nước mắt trong suốt hóa thành mây khói tan vào băng lâm.

-An Kỳ.

Tử hét lớn một tiếng, nhưng thân ảnh hư vô kia chỉ thoáng dừng lại trong giây lát rồi lại ra đi.

Tử ngơ ngác đứng đó, bất động. Mặc dù không có uy áp của chiến tranh cự thú nhưng hắn lại cảm giác được áp lực trong lòng mình khó chịu khôn cùng. Tô Lạp nói không sai, trong chuyện tình cảm, hắn và Diệp Âm Trúc đều có thể nói là hai đứa đại ngốc. Trong các loại mùi vị của tình cảm, lần này hắn trải qua chính là mùi vị của ly biệt, đau khổ mà lưu luyến. Quên một người thật sự dễ dàng vậy sao? Nụ hồn mát lạnh kia đã để lại trong lòng hắn một dấu ấn vô hình không dễ phôi phai.

-Tử, ngươi còn không đuổi theo?

Tô Lạp lo lắng.

Tử lắc đầu, thở dài một tiếng

-Có lẽ chúng ta thật sự không hợp nhau. Ta có thể cảm giác được gánh nặng trên lưng nàng rất lớn, ta không phải cũng thế sao? Một ngày nào đó, khi chúng ta có thể trút bỏ gánh nặng trên lưng mình, có lẽ...

Hắn không nói thêm gì nữa, bởi vì ngay chính hắn cũng hiểu chuyện này thật quá xa vời.

Khoanh chân ngồi trên mặt đất, Tử ép tâm tình mình ổn định lại, tiến vào trạng thái tu luyện.

Bạn đang đọc bộ truyện Cầm Đế tại truyen35.shop

Mọi người đa phần đều bị thương, nặng nhẹ khác nhau. Nhìn vào thì có vẻ như hai hoàng kim bỉ mông bị thương nặng nhất, nhưng chỉ có Tử biết, nặng nhất thật ra là Diệp Âm Trúc. Vì cứu hắn mà hi sinh một nửa tánh mạng! Còn dùng khúc đạn tấu cuối cùng, ngay cả Tử cũng không biết Diệp Âm Trúc bị phản chấn nhiều ít bao nhiêu.

Trong phạm vi băng quyển quả thật ấm áp. Ở đây dựng lều có thể nghỉ ngơi, ba băng cực ma viên đảm nhiệm công tác canh phòng tuyệt đối cẩn thận. Địch Tư và Mạt Kim Tư lần lượt tỉnh lại, nhưng thương thế bọn hắn quá nặng, nhất thời không thể khôi phục được, chỉ có thể trở về từ từ tu dưỡng lại. Mã Lương cũng đã tỉnh lại. Hắn có chút đau lòng, ngân long lục khí, bây giờ chỉ còn lại có non nửa bình ngân long huyết, đối với hắn mà nói là một tổn thất thảm trọng. May là vừa rồi chỉ gặp một cửu cấp hạ vị ma thú, nếu không, nói không chừng hắn muốn khóc cũng không được.

Diệp Âm Trúc hôn mê lâu nhất, mười ngày. Suốt mười ngày, ngoại trừ Tử ra, mọi người đều vô cùng lo lắng, không biết bao giờ hắn mới tỉnh.

Bên trong trướng bồng ấm áp, chính là nhờ đốt mỡ của hải báo do băng cực ma viên đem từ băng hải về. Diệp Âm Trúc tỉnh lại, nghe một mùi hương nhè nhẹ bay vào mũi.Thoáng giật mình, hắn rõ ràng cảm giác được mình đang gối đầu lên một thân thể mềm mại, đàn hồi.

Diệp Âm Trúc vẫn không động đậy, không phải hắn không muốn, thật sự là hắn không có một tia khí lực nào, cơ thể tựa hồ mất đi cái gì, nhưng lại tựa hồ có thêm một cái gì, tình huống của hắn bây giờ, cảm giác không rõ ràng lắm.

Mắt nhìn chung quanh, hắn phát hiện mình đang nằm trong trướng bồng, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc đã nói cho hắn biết mình gối đầu lên ai.

-Hải Dương.

Diệp Âm Trúc kinh hãi hô lên, hắn lại càng hoảng sợ, vì hắn phát hiện, âm thanh của mình cực kì khó phát ra.

-A! Âm Trúc ngươi tỉnh rồi.

Hải Dương bừng tỉnh. Diệp Âm Trúc lúc này đúng là đang gối đầu lên đùi nàng. Mười ngày nay, nàng gầy đi nhiều. Mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc Diệp Âm Trúc, không ngừng lo lắng chờ đợi, trong lòng như lửa đốt, vì mệt mỏi nên chợt thiếp đi.

Diệp Âm Trúc rốt cục cũng đã tỉnh, tất cả mệt mỏi tựa hồ tại giờ khắc này tiêu biến. Hải Dương cẩn thận sờ trán Diệp Âm Trúc

-Âm Trúc, ngươi thế nào? Có chỗ nào trong người không thoải mái không?

Diệp Âm Trúc miễn cưỡng cười, nói:

-Ta không có việc gì, chỉ là thoát lực mà thôi, cần một ít thời gian nữa là khôi phục thôi. Đỡ ta ngồi xuống đi.

Hải Dương cẩn thận đỡ Diệp Âm Trúc ngồi dậy. Khi người tựa vào ngực Hải Dương, hắn nghe sau lưng truyền đến hai luồng cảm giác ấm áp làm hắn trong lòng rung động.

-Hải Dương, khổ cực cho ngươi quá. Mọi người khỏe chưa?

Hải Dương mỉm cười, một tay ôm Diệp Âm Trúc, tay kia khe khẽ chải tóc hắn.

-Vẫn tốt, ít nhất đều còn sống. Chỉ có Địch Tư và Mạt Kim Tư thương thế tương đối nặng. Tô Lạp bị lực phản chấn, vẫn kiên trì chăm sóc ngươi, mấy hôm trước rốt cục không chịu nổi, ngã bệnh, bây giờ đang dưỡng bệnh. Mã Lương mất ngân long ngũ khí, tâm tình có chút buồn bã, hắn và Thường Hạo đều cảm giác được thực lực của mình không đủ, mấy ngày nay ngoại trừ đến thăm ngươi ra, đại đa số thời gian đều tại trướng bồng tu luyện.

-Vậy Tử và An Kỳ đâu?

Diệp Âm Trúc nhịn không được hỏi.

Hải Dương do dự một chút, mới đem những chuyện ngày đó An Kỳ khôi phục trí nhớ phát sinh nói qua.

Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng

-Xem ra, Tử thật sự thích nàng. Nếu có thể, sau này ta nhất định phải giúp Tử đạt thành tâm nguyện này. Mặc dù mọi người không khỏe, nhưng tất cả đều còn sống, mọi chuyện đều có hy vọng.

-Âm Trúc, ngươi vừa tỉnh lại, nói ít thôi.

Màn che cửa trướng bồng nhấc lên, Tử cao lớn khom lưng chui vào. Hắn và Diệp Âm Trúc có đồng đẳng bổn mạng khế ước, linh hồn liên lạc, Diệp Âm Trúc bên này vừa tỉnh, hắn lập tức cảm giác được, lập tức chạy lại.

Trướng bồng vốn nhỏ, có thêm Tử trở nên chật chội. Hải Dương nhanh chóng lùi ra sau, cẩn thận đặt Diệp Âm Trúc nằm xuống, kéo mền đắp cho Âm Trúc. Bộ dáng bọn họ bây giờ thật sự có chút mập mờ. Đầu gối tay kề a! Lại là bên trong trướng bồng a.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Đế, truyện Cầm Đế , đọc truyện Cầm Đế full , Cầm Đế full , Cầm Đế chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top