"À, Trần Thất." Thái Bình thản nhiên đọc lại một lần.
Tất cả mọi người ở đây đều có tâm tư, không biết công chúa đột nhiên như thế, rốt cuộc là có suy nghĩ gì? Tâm tư bề trên vốn khó đoán nhất, nhưng chỉ cần nắm trúng một hai câu, đều có thể nhận được không ít chỗ tốt.
Bên ngoài công chúa có tiếng bướng bỉnh đã lâu, hẳn chỉ là nhất thời hứng khởi, cũng không có ý tứ khác.
Dưới đáy lòng Trần Thất rất nhanh tính toán một lần, thúc thúc luôn dặn hắn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không cần thiết, ít nói ít sai, cho nên hắn lựa chọn cúi đầu cung kính lắng nghe.
Chỉ là, hắn luôn cảm giác có người lặng lẽ quan sát hắn, hắn theo bản năng theo tầm mắt nhìn lại, rồi lại chẳng có ai nhìn hắn.
Thái Bình không nói thêm gì nữa, mệnh cho các cung nhân huy động mái chèo, ở Đông Hải dạo một vòng.
Hứng thú qua đi, nàng liền sai người đem thuyền cập bờ, chuẩn bị mang theo Xuân Hạ cùng Uyển Nhi về điện Thiên Thu.
Tấm ván thuyền lại được dựng lên lần nữa, Xuân Hạ vội vàng đi đỡ Thái Bình, lo lắng công chúa không cẩn thận rơi xuống nước.
Thái Bình trầm mắt, "Ngươi đi đỡ Thượng Quan tài tử đi, bổn cung có rất nhiều người đỡ." Lúc nói chuyện, nhìn thoáng qua Trần Thất.
Trần Thất nào dám chậm trễ, lập tức khom người tiến lên, làm bộ muốn đỡ Thái Bình, "Điện hạ chậm một chút." Tim đập không khỏi nhanh hơn, sau lưng hắn âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Ấn tượng của công chúa đối với hắn tựa hồ không tồi, chẳng lẽ muốn chuyển hắn đến điện Thiên Thu rồi lưu lại? Công chúa chính là tiểu công chúa được bệ hạ cùng Thiên Hậu thương yêu nhất, nếu hầu hạ công chúa thật tốt, vinh hoa phú quý ngày sau chỉ sợ là hưởng không hết.
"Được." Thái Bình đứng thẳng, hừ nhẹ một tiếng, tùy ý đem tay đặt lên tay Trần Thất.
Tuy nàng không biết ngày trước vì sao mẫu hậu lại xử trí thúc thúc của tên Trần Thất này đầu tiên, nhưng Trần Thất nếu có quan hệ với Trần công công, tự nhiên phải nắm chặt đầu sợi dây này trước, lại chậm rãi làm sáng tỏ ngọn nguồn lời đồn đãi.
Cho nên ——
Thái Bình bước lên ván đỡ hai bước, đột nhiên chân trượt một cái, bất ngờ va vào người Trần Thất.
Công chúa hiện nay tuổi tác không lớn, Trần Thất không nghĩ tới cú va chạm này của công chúa, lại mạnh như vậy, dưới chân mất thăng bằng, lại cùng công chúa cùng nhau rơi xuống hồ.
Xôn xao!
Bọt nước bắn lên, tất cả mọi người có mặt đều kinh hồn thất sắc.
Uyển Nhi theo bản năng mà chụp lấy, lại không bắt được.
Nàng thực mau bình tĩnh lại, vươn tay đối với Thái Bình đang vùng vẫy trong nước, gấp giọng nói: "Điện hạ! Nắm lấy tay ta!"
Thái Bình nghe tiếng liền duỗi tay, Uyển Nhi chớp mắt bắt được.
Nước hồ Đông Hải cũng không nông, Thái Bình nghĩ tới nếu rơi xuống cũng không an toàn, cho nên khi Uyển Nhi chế trụ tay nàng, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng nàng cuối cùng cũng tan ra bốn phía.
Uyển Nhi nắm lấy nàng, gắt gao mà nắm, chỉ sợ buông lỏng tay, Thái Bình liền sẽ bị hồ nước lạnh lẽo nuốt chửng.
"Xuân Hạ, đến giúp một tay!" Uyển Nhi gấp gáp hô, hung hăng trừng nội thị bên cạnh, "Còn không xuống hồ cứu công chúa lên!"
Nội thị lúc này mới lấy lại tinh thần, nhao nhao nhảy vào trong hồ.
Tuy rằng Thái Bình rơi xuống nước rất chật vật, nhưng cuối cùng là hữu kinh vô hiểm.
Nàng bình yên lên bờ, hít hít cái mũi, nhịn không được liên tiếp hắt xì vài cái.
Trần Thất run lẩy bẩy mà quỳ dưới đất, cũng không biết là bởi vì xiêm y ướt nhẹp, hay là tự biết đã gây ra đại họa.
"Công chúa tha mạng! Tha mạng!"
Hắn kêu tha mạng, nội thị chung quanh cũng bị dọa mất hồn, chẳng may công chúa vì vậy mà nhiễm phong hàn, Thiên Hậu chắc chắn trị tội bọn họ thật nặng.
Động tĩnh công chúa rơi xuống hồ làm kinh động đến cung vệ đang tuần tra ở phụ cận, bọn họ thực mau liền đuổi đến bên hồ, nhìn thấy công chúa cả người chật vật, nhao nhao quỳ xuống đất nói: "Mạt tướng tới muộn!"
"Bắt lấy Trần Thất, hắt xì!" Thái Bình chỉ hạ một đạo lệnh, không khỏi lại hắt xì một cái, nàng xoa xoa cái mũi, tiếp tục nói, "Nhốt vào cấm thất, cắt nước cắt lương thực! Không có mệnh lệnh của bổn cung, không ai được phép thả hắn ra!" Công chúa dường như cực kỳ tức giận, ra lệnh xong, cũng không quay đầu lại mà hướng thẳng về phía điện Thiên Thu.
Uyển Nhi muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thất, bước nhanh đuổi theo Thái Bình.
"Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!"
Trần Thất bị cung vệ kéo xuống, âm thanh xin tha càng ngày càng xa.
Uyển Nhi không nói lời nào, trong lòng nghi hoặc càng ngày càng đậm.
Trần Thất tuy là nội thị, thế nhưng không đến mức va chạm một cái liền ngã, dáng người Thái Bình cũng không đến mức có lực nặng như vậy.
Mặc dù không nên hỏi, Uyển Nhi cũng muốn tìm hiểu rõ.
Việc hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, hay là Thái Bình cố ý mà làm?
Sau khi công chúa tắm rửa thay y phục, Xuân Hạ đưa tới một bát canh xua lạnh giữ ấm.
Thái Bình bọc chăn ấm ngồi ở trên giường, chỉ cảm thấy trong mũi ngứa ngáy, luôn muốn hắt xì.
Nàng uống một ngụm canh ấm, mày nhíu lại càng chặt, canh ấm vị gừng quá nồng, thật sự khó uống.
"Điện hạ uống hết đi." Uyển Nhi ôm lò sưởi tới, đến ngồi bên cạnh Thái Bình, đem lò sưởi đưa qua.
Thái Bình tiếp nhận lò sưởi, đưa ánh mắt cho Xuân Hạ.
Xuân Hạ hiểu chuyện mà rời khỏi tẩm điện, thuận thế đem cửa điện đóng lại.
"Muốn hỏi cái gì?" Thái Bình ôm lò sưởi, híp mắt đối với Uyển Nhi cười cười.
Uyển Nhi giật mình, không nghĩ tới Thái Bình lại mở miệng trước.
Thái Bình xoa xoa cái mũi, ngón tay vuốt v3 lò sưởi, "Cầm dù cho ta thì đứng xa như vậy, lúc này lại tự mình mang lò sưởi đến đây, thường nói, vô sự hiến ân cần......!phi gian tức đạo."
Đáy mắt Uyển Nhi hiện lên một mạt kinh sắc, nàng không thể không một lần nữa nhìn kỹ tiểu công chúa trước mắt, nàng nhớ rõ đời trước Thái Bình lúc này, tuyệt đối sẽ không quan sát tỉ mỉ như vậy.
Thái Bình sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy nàng ấy nói chuyện, dứt khoát nghiêng người một cái, gối lên đầu gối nàng ấy.
"Điện......" Uyển Nhi kinh hãi, lại sợ bỗng nhiên đứng lên, sẽ làm Thái Bình từ trên giường lăn xuống đất, "Thiếp không phải......" Hai chữ "cung nhân", nàng bỗng nhiên nói không nên lời.
Đời trước lúc này, nàng sẽ đối Thái Bình mà cười, sẽ đối Thái Bình mà nhu tình như nước, nếu nàng lại dùng những lời đó đẩy Thái Bình ra xa, chỉ sợ làm cho Thái Bình chán ghét.
Nàng ấy chung quy vẫn là tiểu công chúa cao cao tại thượng, làm sao chịu đựng một tài tử nho nhỏ lại hết lần này đến lần khác trốn tránh?
"Không phải phi gian tức đạo, vậy đó là......!thật lòng lo lắng ta?" Ý cười của Thái Bình nồng đậm mấy phần, nàng thản nhiên khép lại hai mắt, đem lò sưởi ôm thật chặt.
Hơi ấm xuyên qua lớp chăn rồi thấm vào da thịt, Thái Bình không những vô cùng ấm áp, mà còn vô cùng hạnh phúc.
Xa cách một đời, nàng cuối cùng lại có thể gối đầu gối nàng ấy mà ngủ.
"Điện hạ......" Uyển Nhi chần chờ một lát, tiếp tục nói: "Hôm nay là thật sự sơ ý rơi xuống hồ sao?"
Thái Bình không mở mắt, chỉ sợ mở mắt đối diện với đôi mắt của Uyển Nhi, tất cả chột dạ đều sẽ bị nàng ấy nhìn thấy rõ ràng.
Nàng ra vẻ bình tĩnh, lười biếng nói: "Ngươi cảm thấy bổn cung......!phạt nặng?"
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình lại sẽ trả lời như vậy, giống như lòng bàn tay mới bắt được cá chạch, nó lại bỗng nhiên từ khe hở ngón tay trượt đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Cấm Đình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cấm Đình, truyện Cấm Đình , đọc truyện Cấm Đình full , Cấm Đình full , Cấm Đình chương mới