"Tớ về rồi đây."
Như thường lệ, Lâm Thi Dĩnh vừa mở cửa đã rú lên như một thói quen.
"Hỷ???"
Cởi giày ra, cái người kia thường ngày sẽ ra nghênh tiếp giờ đi đâu rồi? Không phải Hàn Duẫn Nghiên nói hôm nay sẽ về sao?
Bây giờ 8h rồi, theo lý phải có mặt rồi chớ??
"Hàn Duẫn Nghiên, cậu ở mô??"
1
Mang dép lê vào, Lâm Thi Dĩnh gọi lần thứ hai, đi tới phòng khách tiện tay ném tui lên ghế, mặt mày nghi hoặc nhìn ngó lung tung.
Đèn thì sáng mà không có ai?
Hay đi ra ngoài rồi??
Vừa định lấy điện thoại ra gọi thì Lâm Thi Dĩnh đã thấy trên mặt bàn có cái điện thoại.
Không mang điện thoại à? Hay đang ở nhà nhỡ?? Ố, hay là...
Ngủ rồi?
Lâm Thi Dĩnh mắt nhìn vào phòng ngủ, nụ cười tà ác nổi lên.
Thiên thời địa lời nhân hòa nha nha~ Thời khắc này có nên tập yêu một chút hơm?
Mặt mày xinh đẹp lắm, nhưng mà cười như vậy thực sự nhìn rất râm tặc.
Quánh lén thôi ~~~
Nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, Lâm Thi Dĩnh đứng trên mũi chân, rón ra rón rén như kẻ trộm, dùng tốc độ nhanh nhất của ốc sên đi tới cửa phòng.
Ba phút sau, Lâm Thi Dĩnh là an ổn tựa vào vách tường. thị lực tốt của cô phát hiện ra trong chăn có địch.
"Khóa mục tiêu!!!"
Xoay người lại, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy hết sức căng thẳng, khẩn trương như đang đứng trên sân khấu. Cô hít một hơi thật sau, xoa nhẹ hai tay lên quần, chắc do căng thẳng nên chỗ nào cũng chảy mồ hôi rồi....
Okie~ lết gâu!
Cô khom người, vứt lại đôi dép lê, không thèm để ý tới chuyện quần áo sẽ dính đầy bù, từ từ nằm xuống mặt đất. Lâm Thi Dĩnh bò tới, may cho cô bởi vì đèn phòng khách sáng, nên dù trong đây không bật đèn cũng không tới nỗi nhìn không rõ rồi đụng lung tung.
Có điều cái người kia sao vứt đồ đạc lung tay vậy??
Đang trong tư thế bò trường các kiểu, tay Lâm Thị Dĩnh đụng phải váy ngắn màu đen, cái này là cái thứ hai rồi nhá, vừa nãy là áo, bây giờ là váy.
Váy????? Ố ồ, wait wait ~ Lâm Thi Dĩnh nghĩ tới gì đó ánh mắt tà râm lập tức sáng rực, nụ cười cũng hèn mọn như suy nghĩ trong đầu, ái chà chà!!!! Cô cẩn thận ngẩng đầu lên, người trên giường vẫn không động tĩnh gì, chỉ có tiếng thở là nghe được rất rõ. Nhìn dáo dát xong, Lâm Thi Dĩnh vui vẻ vứt cái váy đen bay xa, bay cao.
Tiếp tục bò trường các kiểu.!
Đùng! Rầm rầm!! Có nên gọi là vui quá hóa không vui không? Bởi vì nhất thời không chú ý mà đầu của cô cùng cái ghế cạnh đó tiếp xúc vô cùng thân mật.
Đau quá cha mẹ ơi T^T~ Va chạm này không nhẹ nha, nếu không Lâm Thi Dĩnh đâu cần nước mắt lưng tròng như vậy. Cơ mà cô vẫn cắn chặt răng, không để mình phát ra âm thanh nào, chỉ khẽ xoa xoa chỗ vừa đụng trúng. Cùng lúc này người trên giường đột nhiên di chuyển, duỗi tay ra khỏi chăn. Thấy như vậy làm Lâm Thi Dĩnh cứng người, mắt mở to nhìn chầm chầm phía trước.
Cơ mà chỉ là hành động vô ý thức thôi, người trong chăn chỉ khẽ trở mình rồi lại say ngủ.
Thật giống con mèo nhỏ cô nuôi lúc trước.
Lau lau mồ hôi trên trán, Lâm Thi Dĩnh tiếp tục hành trình.
Cuối cùng cũng bò tới giường, vuốt nhẹ tóc ra sau, mắt chưa bao giờ rời khỏi người nằm trong chăn.
Bạn đang đọc bộ truyện Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi, truyện Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi , đọc truyện Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi full , Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi full , Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi chương mới