Cuối cùng Lãnh Tâm vẫn quyết định đưa hắn vào bên trong nhà để chăm sóc, còn chuyện xảy ra vào đêm hôm qua thì cứ chờ hắn tỉnh dậy rồi hỏi sau vậy.
Cố gắng dìu anh đứng dậy, cậu từng bước từng bước nặng nề đem anh vào trong.
Sức khỏe cậu không tốt, không thích hợp để vận động nhiều hay khiên vác đồ vật nặng nên cho dù đoạn đường từ ngoài đây vào bên trong nhà chưa đến năm mét nhưng khi vào được đến bên trong cậu đã phải thở hồng hộc.
Đặt anh ta lên chiếc ghế sô pha gần đó, cậu quay sang cẩn thận đóng cửa lại rồi muốn tiếp tục mang anh ta lên phòng thì bắt gặp gương mặt nhăn nhó của Bích Tuyền ở trước mắt.
Lãnh Tuyên hốt hoảng "A" lên một tiếng, cúi đầu xoa xoa ngực tự trấn an mình, rồi nhìn lên mẹ mình nói: "Mẹ, mẹ làm con hết cả hồn đấy.
Sao tự nhiên lại đi ra mà không một chút tiếng động như vậy chứ?".
Bích Tuyền cũng không khác gì mấy, cô bị phản ứng của Lãnh Tâm dọa sợ.
"Mẹ phải là người hết hồn mới đúng đây này! Mới sáng sớm thôi mà con đi đâu trông có vẻ lén lút quá vậy?".
Nhìn đến người nam nhân ăn mặc bẩn thiểu, quần áo bốc mùi đang nằm trên ghế sofa, bà hỏi: "Còn nữa, cậu ta là ai đây?".
"Một lúc nữa rồi con sẽ giải thích cho mẹ biết, còn bây giờ thì mẹ giúp con mang anh ta lên trên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi băng bó vết thương cho anh ta cái đã".
Lãnh Tâm đi đến chỗ sô pha, cầm lấy cánh tay hắn quàng qua cổ mình rồi dìu hắn đi lên phòng.
Bích Tuyền thấy vậy liền nhanh chóng tiến nhanh đến phụ giúp con trai dìu người này, vẻ mặt không giấu nổi sự khó chịu do mùi hương phát ra từ trên người hắn.
Lên đến trên phòng, cậu mang hắn vào phòng tắm xả nước cho đầy bồn rồi lột quần áo của người này ra, cùng mẹ đặt hắn vào bên trong bồn.
"Mọi chuyện còn lại cứ để con làm cho, mẹ ra ngoài lấy giúp con một bộ đồ để con mặc cho anh ta đi".
Cậu quay sang nhìn mẹ nói.
"Được".
Bích Tuyền gật đầu, nhanh chóng đi lại tủ quần áo của cậu lấy đồ.
Từ lúc nhìn thấy những vết thương chằn chịt trên người hắn, vẻ mặt bà từ khó chịu dần trở nên thương cảm với hắn.
Người này hình như cũng chỉ xấp xỉ tuổi con bà thôi nhưng dáng người lại rất gầy gò không có một tí thịt nào cả, trông cứ như da bọc xương vậy.
Trên người lại đầy vết thương, mới có cũ có, nhưng vì không được chữa trị nên có một vài vết thương đã hoàn toàn trở thành sẹo.
"Tội nghiệp thằng bé!".
Bà cầm bộ đồ trên tay nhỏ giọng nói.
Còn Lãnh Tâm, cậu hiện tại đang phải chật vật lau chùi người hắn cho sạch sẽ.
Lực đạo của cậu rất nhẹ, gần như chỉ lau qua cho có thôi vì sợ động đến vết thương làm đau hắn.
"Chắc là đau lắm!".
Cậu vừa lau vừa nói: "Tại sao lại có thể có người ra tay độc ác như thế chứ?".
Cậu bất chợt nhớ đến đám người đêm qua.
Có lẽ họ chính là người đã gây ra những vết thương này cho hắn, mà người họ tìm kiếm đêm qua cũng rất có thể chính là hắn.
Bật vòi nước nên, cậu rửa lại qua những chỗ mình vừa lau sau đó tắt vòi, muốn đi ra ngoài tìm khăn tắm thì bàn tay cậu bất chợt bị một bàn tay khác mạnh mẽ nắm lấy, kéo cậu lại.
Lãnh Tâm giật mình quay phắt người lại, mở to mắt nhìn về phía người đang nắm lấy tay mình, cậu lắp bắp hỏi: "Anh...!anh tỉnh từ khi nào vậy?".
Đôi mắt màu xanh dương thăm thẳm liên tục quan sát cậu, rồi phải mất đến tận một lúc sau, hắn mới khó khăn nói từng chữ bằng tiếng Pháp: "C...c.ậ.u...!l...là...!a.i?"
Vốn từ tiếng Pháp của cậu không được tốt lắm, so với nó thì cậu sử dụng tiếng Anh thành thao hơn.
Vậy nên, phải mất khá nhiều thời gian cậu mới có thể hiểu được rằng hắn đang nói gì.
"Tôi là Lãnh Tâm, tên tiếng Anh là Avis có nghĩa là mong muốn".
Bạn đang đọc bộ truyện Cành Hồng Năm Ấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cành Hồng Năm Ấy, truyện Cành Hồng Năm Ấy , đọc truyện Cành Hồng Năm Ấy full , Cành Hồng Năm Ấy full , Cành Hồng Năm Ấy chương mới