Tô Anh đang ngồi trong bếp nhẩm tính toán, nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài thì hoảng sợ, tay chân luống cuống nhét hai tờ khế đất vào trong tay áo, chỉnh sửa lại y phục rồi mới đi đến cửa
Lục Xung cau mày, tính đưa tay mở cửa, tay hắn chưa kịp chạm vào cánh cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Bàn tay cứ thế mà treo giữa không trung, Lục Xung cong ngón tay lại, gõ nhẹ vào đầu Tô Anh: “Nàng ăn trộm gì à, hay sao mà cứ lén la lén lút thế?”
Tô Anh sờ sờ chỗ hắn vừa gõ, cười cười lắc đầu.
Lục Xung khó hiểu mở cửa, liếc vào phòng bếp thấy không có gì, rồi liếc nhìn nàng một cái, khẽ khịt mũi: “Để ta đi đun nước cho nàng tắm.”
Tô Anh chớp chớp mắt, “Ta tự làm được rồi.”
Lục Xung ôm lấy bả vai nàng rồi đẩy nàng ra khỏi phòng bếp, hung hăng nói:“ Đi, đi vào nhà đợi đi. ”
“Ta không còn khó chịu nữa, nên là ta có thể tự đun nước mà.” Tô Anh thì thào.
“Đừng nói nhảm.” Lục Xung không tin, mặc dù hiện tại đã hết sốt, nhưng sắc mặt nàng trông vẫn tái nhợt, ốm yếu, hắn vừa nhìn đã thấy khó chịu.
Sau khi vào bếp, Lục Xung chốt cửa lại, canh giữ Tô Anh như tên trộm, sợ nàng vào giành việc với hắn.
Tô Anh đứng nhìn cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt, đợi một lúc sau, cánh cửa lại được mở ra một cách mạnh mẽ.
Lục Xung xấu hổ, vành tai đỏ bừng, ánh mắt đảo qua đảo lại, khô khốc nói: “Chưa lấy nước.”
Tô Anh không nhịn được, cong cong mắt cười, hai má ửng hồng, bờ vai mảnh mai khẽ run. Cả người nàng tươi hẳn lên, ngọt ngào hơn sống động hơn.
Tim Lục Xung rối bời, ánh mắt dán trên người nàng, không dời đi được. Hắn chậm rãi bước xuống bậc thềm, đứng trước mặt nàng.
Tô Anh thấy thế, liền dấu đi biểu cảm cùng nụ cười lúc nãy, nhìn hắn, khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt sáng lấp lánh đầy sức sống.
Ngay lúc này, trong ánh mắt nàng không chứa được người nào khác ngoài hắn cả.
Hầu kết Lục Xung chuyển động, ngón tay khẽ nhúc nhích, hắn nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má nàng. Chậm rãi cúi người xuống, khuất phục trước sự dụ dỗ vô tình của nàng.
Hơi thở từng chút từng chút một dần lại gần phả lên mặt đối phương. Khi chóp mũi sắp chạm vào mặt Tô Anh, thì Lục Xung bỗng dừng lại, rút bàn tay đang vuốt ve má nàng lại, cả người lùi về phía sau một bước.
Khó khăn che dấu đi dáng vẻ thất thố vừa nãy, cố ra vẻ sắc bén, nói: “Tô Anh Anh, không được nhìn ta bằng ánh mắt đó.”
Tô Anh nghe xong, mặc dù chưa kịp hiểu hết ý từ của hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Xung xua xua tay:“Thôi, vào nhà, vào nhà đi.”
Nói xong bước tới giếng, thả cái xô múc nước xuống giếng(1).
(1) xô nước thường có gắn dây, ném xô xuống rồi dùng dây kéo lên để lấy nước á mọi người.
Nghe tiếng bước chân ở phía sau dần dần xa, Lục Xung mới thả lỏng được chút, thật căng thẳng, căng thẳng quá!
Chỉ một chút thôi, là Tô Anh Anh có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập loạn.
Trong phòng, hai má Tô Anh có chút nóng lên, sờ khế đất giấu trong tay áo, lòng bàn tay nàng nắm chặt lại, nàng chột dạ không biết nên mở lời như thế nào.
Lục Xung chăm chỉ đun hết mấy xô nước lớn rồi đổ vào bồn tắm.
Đặt cái xô xuống, Lục Xung nhìn bồn tắm đã đầy hơn nửa, nở nụ cười đắc ý.
Tuy nhiên, hơi nóng bốc lên khiến lưng Lục Xung đổ đầy mồ hôi. Hắn vội vàng lau sạch mồ hôi, sợ nó chảy vào bồn làm bẩn nước tắm của Tô Anh.
Lục Xung đi đến bên cửa sổ, đóng chặt cửa lại, sau đó liếc nhìn bồn tắm, trong đầu hắn ẩn hiện hình ảnh…
Tô Anh ôm y phục, đi vào phía trong tấm bình phong, thấy Lục Xung đang sững sờ đứng ở bên cửa sổ, nghiêng đầu nói nhỏ với hắn: “Chu Huyền Diễm.”
Lục Xung hoàn hồn, giật bắn lên như có người dẫm phải đuôi.
Nhìn thấy ánh mắt trong sáng của Tô Anh, trong lòng Lục Xung tràn đầy tội lỗi, giấu đi hình ảnh trong đầu: “Mau đi tắm đi!”
Thấy hắn có vẻ kỳ quái, Tô Anh ân cần hỏi: “Huynh có chuyện gì vậy?”
Lục Xung mạnh miệng: “Ta thì có chuyện gì được chứ, đừng nói nhảm nữa.”
Hắn cầm lấy xô nước, rồi giục: “Tắm rửa cho sạch sẽ vào, người nàng hôi hết cả lên rồi.”
Sau đó, hắn chạy ra ngoài như chạy trốn gì đó.
Đứng ở cửa, mặt hắn đỏ bừng lên.
Hai mắt tròn xoe của Tô Anh trợn to, vẻ mặt xấu hổ, không có!
Nàng siết chặt vạt áo, mặt nhăn lại, trầm mặc nghĩ, nàng không có hôi mà!
Tô Anh bị lời nói của Lục Xung làm cho bối rối. Ngồi trong bồn hét nửa ngày, làn da trắng nõn của nàng đã bị cọ xát đến đỏ bừng lên.
Lục Xung đã đợi bên ngoài rất lâu, suy nghĩ lung tung, sợ nàng xảy ra chuyện:“Tô Anh Anh, nàng không sao chứ?”
Bàn tay đang cọ xát da của Tô Anh dừng lại, lắp bắp nói: “Không, không sao.”
Nghe thấy giọng nói của nàng, Lục Xung thở phào nhẹ nhõm.
May quá! Suýt nữa làm hắn sợ chết khiếp rồi.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, một luồng hơi nóng xông lên mặt, đồng từ Lục Xưng mở lớn.
Tô Anh ngâm mình lâu đến nỗi cả người đỏ hỏn(2), mái tóc thì ướt đẫm, khuôn mặt thì đỏ bừng.
(2) Đỏ hỏn: Như màu da của trẻ sơ sinh mới đẻ.
Lục Xung sững sờ.
Tô Anh liếc nhìn hắn, có chút xấu hổ, ngón tay siết chặt y phục, đứng cách xa hắn:“Giờ ta không còn bẩn nữa.”
Lục Xung:???
Hắn vất vả mới hiểu được lời của nàng, nhớ lại lời nói của hắn trước đó, khẽ hừ một tiếng, “Vậy mà nàng cũng tưởng thật!”
Trái tim của Lục Xung mềm xìu xuống, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ muốn tát vào miệng mình một cái, hắn nói vớ vẩn gì thế chứ!
Lục Xung kéo Tô Anh ra ngoài để cho người nàng tản bớt nhiệt, hai tay quạt quạt vào mặt nàng:“Ta giỡn thôi.”
Tô Anh Anh không hề hôi chút nào ngược lại người nàng rất thơm tho, ngọt ngào nữa là đằng khác, Lục Xung lúng túng nghĩ, thật ra hắn rất thích mùi hương này của nàng.
“Vậy thì tốt.” Tô Anh thở phào nhẹ nhõm, không hề tức giận, mà chỉ nhẹ nhàng cười nói, “Ta cứ lo huynh không thích.”
Tâm tình Lục Xung phức tạp, có chút buồn bực, giọng nói thâm trầm, kiên định: “Không, không bao giờ có chuyện đó.”
Tô Anh nhướng mắt, đôi mắt nhìn hắn lấp lánh.
Nhịp tim Lục Xung dần tăng nhanh không kiểm soát được, né ánh mắ sang chỗ khác: “Nàng đừng nhìn ta với ánh mắt ấy!”
Sao hắn lại luôn nói như vậy nhỉ, Tô Anh nghĩ tới đây, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi:“Ánh mắt ấy là ánh mắt như thế nào? “
Lục Xung âm thầm nghĩ, là ánh mắt khiến hắn muốn bắt nạt nàng, ánh mắt khiến hắn không muốn làm người nữa.
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Tô Anh biết suy nghĩ của mình, lạnh nhạt nói: “Bí mật.”
Tô Anh mím môi:“Được rồi ~”
Nàng ấy ngoan quá, Lục Xung ngứa tay, muốn nhéo má nàng một cái, nhưng lại sợ khiến nàng không thích. Hắn cố tìm cái gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình, nhìn tóc Tô Anh: “Đi, vào nhà ta giúp nàng lau khô tóc.”
“Hả?”, Tô Anh thấy dáng vẻ hào hứng của hắn liền có chút bất an.
Nhưng Lục Xung đã thật sự lau tóc cho nàng.
Tô Anh nằm trên ghế tựa, đắp một tấm chăn mỏng lên người, đầu tựa vào mép ghế, mái tóc dài của nàng nằm gọn trong bàn tay của Lục Xung.
Lông mi Tô Anh nhấp nháy lông mi, môi cắn chặt, ngón chân dấu trong tấm chăn e thẹn cử động.
Lục Xung nghiêm túc cúi đầu lấy khăn giúp nàng lau khô tóc, tóc nàng mềm mại hệt như nàng vậy.
Lục Xung bây giờ mới biết hắn vừa tự bê đá đập chân mình, tiểu cô nương nằm trên ghế ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn mềm mại hiện ra trong đáy mắt hắn, mỗi lần chớp mắt như gãi nhẹ vào lòng hắn khiến trái tim của hắn đều run lên.
Không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng khiến Lục Xung cáu kỉnh muốn chửi thề, nhưng động tác trên tay thì ngược lại, động tác thuần thục, nhẹ nhàng, lòng bàn tay thô ráp đỡ lấy chiếc cổ mảnh mai của nàng, kéo một chút tấm chăn của nàng để lót bên dưới cổ.
Trái tim Tô Anh tê dại: “Chu Huyền Diễm, sao huynh lại tốt với ta vậy?”
Động tác Lục Xung chợt khựng lại, căng thẳng quay đầu đi, “Nàng đoán xem?”
Tận đáy lòng hắn đang mong đợi điều đó từ nàng. Hắn nín thở, nhìn Tô Anh một cách bình tĩnh, cố giả vờ lạnh lùng nhưng vẻ mặt lại đang bán đứng hắn.
Bởi vì hắn thích nàng, Tô Anh không ngốc đến nỗi không nhận ra được điều đó, hai mắt nàng cụp xuống, má ửng hồng, ngón tay siết chặt: “Ta biết.”
Cảm xúc Lục Xung trào dâng, lồng ngực nảy lên sung sướng như điên, khóe môi khẽ cong lên từng chút một.
Tô Anh cũng cười theo, đôi mắt nàng như chứa đựng đầy sao ở trong đó.
Tim Lục Xung như có người đang nhảy nhót, đầu óc căng như dây đàn, đỏ mặt: “Ồ!”
Trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Tô Anh cũng nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn, nàng không biết hắn có thể thích nàng nhiều đến đâu, nàng do dự, lấy hết can đảm, ngồi dậy, với tay đến phía gối đầu của nàng, tính lấy phong thư(3) ra.
(3) Phong thư đựng giấy khế ước đất đó mọi người
Nàng chưa kịp đụng đến chiếc gối đã bị Lục Xung đè xuống, hắn lo lắng mắng: “Nằm yên, nằm yên đi, tóc đã khô đâu, lộn xộn cái gì?”
Lục Xung như bà mẹ đang dạy dỗ con mình.
Chớp mắt Tô Anh đã bị đè xuống nằm lại chỗ cũ, không thể động đậy được.
Cả người Lục Xung hưng phấn, cầm lấy khăn tiếp tục lau tóc cho nàng: “Có đau không?”
Tô Anh lắc đầu, vừa lấy được chút dũng khí cuối cùng cũng bị hắn đánh bay đi: “Rất thoải mái.”
Lục Xung liếm môi, lãnh đạm nói: “Tô Anh, buổi tối ta cũng gội đầu.”
Tô Anh hiểu ý, cười híp mắt, giọng nói ngoan ngoãn nhẹ nhàng: “Gội đầu xong thì ta cũng giúp chàng lau tóc nhé. Được chứ?”
Lục Xung dè dặt gật đầu.
Nhưng lông mày hắn nhướng cao lên không thể giấu được niềm hạnh phúc.
Hmm ~ Tô Anh Anh ngọt ngào quá đi!
Tối đến, Lục Xung sắc thuốc cho Tô Anh, rồi đưa cho nàng, sau đó trịnh trọng nói:“Chờ ta!”
Tô Anh cầm bát thuốc, gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói thêm:“Vâng, chờ chàng gội đầu xong, ta cũng có chuyện muốn nói với chàng.”
Có lẽ vì quá sĩ diện nên Lục Xung đã gội đầu đến ba lần rồi mới rời khỏi phòng tắm.
Lục Xung nóng lòng muốn vào nhà chính, khi thấy Tô Anh Anh, thì hắn phát hiện nàng đã ngủ quên.
Cảm xúc mong chờ trong lòng bỗng biến mất, Lục Xung ấm ức, bất đắc dĩ ngồi xổm trước ghế tựa, buồn bực nhìn chằm chặp vào Tô Anh.
Rồi nghĩ lại, chắc thuốc nàng uống có tác dụng phụ gây buồn ngủ.
Lục Xung không nỡ đánh thức nàng, có chút hờn dỗi, hắn giúp nàng vén lại chăn, trong lòng âm thầm ghi nợ, Tô Anh Anh nợ hắn một lần lau tóc.
Lục Xung cầm lấy bát thuốc bên cạnh đó đứng dậy, bưng vào bếp.
Sau khi ra khỏi phòng bếp, thì trong sân đột nhiên xuất hiện thêm vài người.
______________________________________
Đừng hỏi, hỏi rồi chỉ khiến nàng hối hận thôi…
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”
______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!