Vệ Tứ và hai người kia quét dọn tiểu viện xong, thấy trời cũng đã tối nên vội vàng thắp đèn lên.
Nhưng đến lúc này, Lục Xung và Tô Anh vẫn chưa về.
Bọn họ có chút lo lắng, dù sao thì ban đêm đường núi cũng không dễ đi chút nào.
“Ta ra ngoài tìm thử!” Vệ Thập Lục đề nghị.
“Cùng nhau đi đi!” Vệ Ngũ nói.
Ba người bọn họ cầm đèn lồng, đóng cửa rồi đi dọc theo đường núi nhỏ hẹp, không bao lâu bọn họ liền thấy bóng dáng của Lục Xung.
Vệ Tứ giơ cao đèn lồng lên nhìn, có chút kỳ quái: “Sao lại không thấy Tô cô nương?”
Vệ Ngũ cùng Vệ Thập Lục cũng nhìn qua ánh sáng le lói của đèn, trong bóng tối đúng là chỉ thấy loáng thoáng bóng dáng của Lục Xung.
Tức khắc trong lòng bọn họ cảm thấy không ổn, vội vàng chạy tới.
Kết quả đi tới gần mới nhìn thấy Tô cô nương đang nằm trên lưng chủ tử bọn họ, chỉ là đang ngủ nên không có động tĩnh gì, với thêm dáng người nhỏ nhắn của nàng, còn bị Lục Xung che ở phía sau nên mới không thấy được.
“Tô cô……” Vệ Tứ vừa tính mở miệng, liền bị ánh mắt sắc bén của Lục Xung quét qua một cái.
Lục Xung nghe tiếng hít thở nặng nề bên tai, thần sắc không rõ, nâng bước đi về phía tiểu viện.
Vệ Tứ đi trước soi đèn cho hắn, Vệ Ngũ cùng Vệ Thập Lục đi phía sau, phòng ngừa xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Trở lại tiểu viện, Lục Xung cõng Tô Anh vào phòng.
Lục Xung rất bình tĩnh cong lưng, động tác dịu dàng, Tô Anh nhẹ nhàng nằm xuống giường.
Trên người Tô Anh vẫn còn khoác áo ngoài của Lục Xung.
Lục Xung bình tĩnh duỗi tay chậm rãi cởi bỏ nút thắt, bỏ áo ngoài ra, lại giúp nàng cởi bỏ bộ y phục nàng đang mặc.
Vừa mới cởi ra, Lục Xung không thể bình tĩnh được.
Bên trong Tô Anh không không mặc gì, thậm chí còn dính thứ kia của hắn, đò lót vì một vài nguyên nhân nên không thể mặc lại vào được.
Lục Xung hít một hơi thật sâu, kéo chăn che thân thể Tô Anh lại, yên lặng đứng dậy, lấy đồ lót đã được cuốn thành một cục ở trong túi áo hắn.
Bàn tay cứng đờ, hắn nhìn chằm chằm trong chốc lát, làn da từ từ ửng đỏ, nhưng hắn vẫn trầm mặc không lên tiếng mà nhét trở lại.
Chờ khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn mang đi giặt sạch.
Lục Xung đứng tại chỗ trong chốc lát, bỏ hết suy nghĩ linh tinh trong đầu, đi tới cửa phân phó Vệ Thập Lục mang bồn nước ấm tới.
Thật ra, Tô Anh ngủ không sâu lắm, nhưng hôm nay nàng quá mệt mỏi, ngủ say mà không biết gì, Lục Xung vừa vắt khăn vừa mặc niệm trong lòng, tiết trời đầu thu nhưng trán hắn lại đổ một tầng mồ hôi dày.
Sau khi làm xong hết thảy, Lục Xung ngồi bên mép giường, kéo tay áo lên chống khuỷu tay ở mép giường, nặng nề thở một hơi, quay đầu nhìn Tô Anh đang ngủ vùi trong ổ chăn khiến hai má đỏ bừng.
Lục Xung hơi cúi người xuống, sáp lại gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, sau đó cắn răng, vừa yêu vừa hận nói thầm một câu: “Đứa nhỏ hư này.”
Ánh mắt Lục Xung mê muội nhìn Tô Anh, nhìn suốt nửa giờ đồng hồ rồi mới đem thau đồng ra, thuận đường đi vào tịnh phòng tắm rửa sạch sẽ.
Quay lại trong phòng, Lục Xung đứng trước hai chiếc giường do dự.
Bọn họ cũng đã làm qua những chuyện xa hơn rổi, Lục Xung nghĩ, nên chỉ là đơn thuần ngủ chung cũng không có gì đâu nhỉ?
Trên giường nhỏ, Lục Xung ôm Tô Anh vào lòng, dịu dàng vỗ vỗ lưng Tô Anh, những ngày gần đây hắn hạnh phúc đến nỗi hắn gần như không thể chờ đến ngày mọi chuyện trở nên ổn thỏa nữa rồi.
Hắn muốn mỗi ngày đều giống như hiện tại.
*
Ngày Tô Anh tiễn Lục Xung rời đi là một ngày trời đầy mây, sắc trời xám xịt, cây cối khô héo, gió thu thổi qua, đôi mắt Tô Anh có phiếm hồng.
Lục Xung cũng không dễ chịu cho mấy, dừng ở giữa sườn núi, ôm Tô Anh vào lòng, cúi đầu nhìn nàng: “Đợi ta xử lý mọi việc ổn thỏa rồi sẽ quay lại đón nàng.”
Lục Xung đã trì hoãn vài ngày rồi, bây giờ bắt buộc phải đ rời.
Tô Anh rất buồn, nhưng nàng không muốn hình ảnh cuối cùng của nàng trong tâm trí Lục Xung là hai con mắt đỏ hoe cùng nước mắt giàn giụa.
Nàng hít hít mũi, cố gắng cong khóe môi lên, muốn cho hắn nhớ kỹ gương mặt tươi cười của nàng.
Trong lòng Lục Xung chua xót, thở dài một hơi, Anh Anh của hắn luôn ngốc như vậy.
Duỗi tay xoa xoa gò má mềm mại của nàng, âm thanh khàn khàn nói: “Không muốn cười thì không cần cười, nàng có thể khóc mà, nhưng chỉ được khóc một chút thôi đó.”
Hắn ấn đầu nàng vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng.
Nghe hắn trêu như vậy, nước mắt Tô Anh dần biến mất, có chút ngượng ngùng, rời khỏi hắn ngực, nhỏ giọng nói: “Ta không khóc.”
Nàng sao có thể đáng yêu như vậy chứ, luôn làm người khác phải mềm lòng, Lục Xung đau lòng, véo nhẹ má nàng: “Không khóc thì tốt!”
Lục Xung quay đầu lại nhìn thoáng qua, ước chừng đi bộ tầm mười lăm phút nữa là đến chân núi: “ Được rồi, nàng đừng đi theo nữa, quay về đi! Để Vệ Ngũ nấu vài món ngon cho nàng.”
Tô Anh cắn cắn môi, nắm lấy tay hắn: “Ta muốn đưa chàng đến chân núi.”
Nàng nói xong lại cẩn thận hỏi một câu: “Được không?”
Nàng chỉ muốn nhìn hắn nhiều hơn một chút.
“Tới chân núi rồi, ta sẽ quay về liền, sẽ không gây thêm phiền toái cho chàng đâu.”
Giọng nói Tô Anh càng lúc càng nhỏ, trong mắt thậm chí còn mang theo chút hèn mọn.
Trái tim Lục Xung bị nàng bóp nát vún, vốn dĩ là hắn không muốn nàng mệt nhọc, đường núi đi qua đi lại cũng đủ mệt rồi.
Những mà nàng đã nói như vậy rồi thì làm sao Lục Xung có thể từ chối được: “ Lên đây, ta cõng nàng đi.”
Lục Xung thuần thục ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Tô Anh nghĩ tới cảnh tượng hắn cõng nàng xuống núi lúc xưa, cong môi cười rộ lên, có lẽ đây có thể là lần cuối cùng hắn cõng nàng. Tiểu cô nương có chút rung động.
Lục Xung một bên cõng nàng, một bên nói: “Lúc ta không ở cạnh, nàng cũng không được bỏ bữa, muốn ăn cái gì thì bảo Vệ Ngũ làm, hắn làm không được thì bảo Vệ Tứ xuống núi mua. Buổi tối không dám ngủ một mình, để Vệ Thập Lục bồi bên cạnh……”
Lục Xung xem Tô Anh như là đứa nhỏ không thể tự chăm sóc mình vậy, dù đã chuẩn bị những đồ dùng thiết yếu mùa đông cho nàng, lại an bài người chăm sóc nàng, nhưng Lục Xung vẫn thấy có chút lo lắng.
“Lát quay về mà mệt quá, không đi nổi thì để Vệ Thập Lục cõng nàng.” Lục Xung nói.
Vệ Thập Lục đi theo phía sau hai người họ, cách một khoảng cách.
Tô Anh ôm lấy cổ hắn: “ Chu Huyền Diễm, chàng……”
Lục Xung “Hử?” một tiếng, dừng lại, mới cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Tô Anh muốn hỏi hắn “Tên thật của chàng là gì?”
Nhưng câu hỏi lại biến thành: “Hôm nay chàng nói nhiều thật đấy!”
Chính Lục Xung cũng không nhận ra hôm nay hắn rất dong dài, lải nhải dặn dò suốt dọc đường.
Trong nháy mắt, Lục Xung sắc mặt đỏ bừng, vặn vẹo nói: “Còn không phải do nàng khiến ta lo lắng sao.”
Trong lòng Lục Xung ưu sầu, quay mặt lại với nàng, nhưng tình trạng hiện tại của nàng so với lần đầu hai người họ gặp nhau đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Anh yên lặng cười cười.
Thật đáng tiếc!
Nếu hôm nay hắn chỉ là Chu Huyền Diễm, Tô Anh sẽ không nỡ rời xa hắn, có thể tham lam giữ lại hắn, hoặc là làm nũng đòi theo hắn đến kinh thành, bất kể thế nào, cũng không muốn rời xa hắn.
Nhưng hắn lại là đại tướng quân, nàng không giữ được hắn, nàng không thể ích kỷ trói hắn bên người nàng, và nàng cũng không có đủ cam đảm ở bên hắn.
Ngón tay Tô Anh nhẹ nhàng chạm vào thái dương của Lục Xung: “Chu Huyền Diễm, chàng nhất định phải bình an!”
“Đương nhiên rồi!” Lục Xung tự tin nhướng mày, hắn còn phải trở về đón nàng, vì vấy hắn nhất định phải bình an.
Lục Xung nghiêm túc nói: “ Tô Anh nàng nhất định phải chờ ta trở lại đấy.”
Tô Anh vươn đầu nhỏ về phía trước quyến luyến cọ cọ gò má hắn, nàng không muốn lừa dối hắn.
Lục Xung coi hành động đáng yêu của nàng như lời đáp lại, môi mỏng khẽ cong, nhịn không được nghiêng đầu hôn nàng một chút: “Anh Anh, đợi ta trở về nhé.”
______________________________________
Ta sẽ không bao giờ quên được cảnh hoàng hôn đẹp nhất mà ta thấy vào ngày hôm ấy.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!