Sáng sớm hôm sau, Tam phu nhân dẫn Ngu Ninh Sơ đi dâng hương cho Thẩm thị; Ngu Thượng cùng Thẩm Dật đi chọn lễ vật; còn Thẩm Trác ở lại Ngu phủ giám sát hạ nhân vận chuyển đồ cưới của Thẩm thị lên xe.
Chờ hai mợ cháu trở lại, Ngu Thượng đã chọn xong chút “lễ mọn”, nữ quyến tặng gấm vóc nổi danh Dương Châu, nam quyến thì tặng trà rượu đặc sản, sắp xếp lại có thể nhét đầy một xe ngựa.
Tam phu nhân nhìn về phía Thẩm Dật.
Thẩm Dật lặng lẽ hướng mẫu thân giơ 5 ngón tay.
Hầu phủ huân quý, tất nhiên không tham chỗ lễ vật này, chỉ là bà thích xem vẻ mặt méo mó của Ngu Thượng ,rõ là con người bủn xỉn giờ phải giả bộ hào phóng.
Tam phu nhân nghĩ, bà đến Dương Châu mới được hai ngày khiến Ngu Thượng tổn hại hai ngàn lượng bạc, đủ cho hắn đau lòng một thời gian.
“Muội phu, chúng ta vội vàng trở về ăn tết, không thể nán lại , tương lai đệ vào kinh làm quan, chúng ta nhất định sẽ tiếp đón chu toàn .” Đứng trước xe ngựa, Tam phu nhân mỉm cười ân cần chào hỏi Ngu Thượng.
Ngu Thượng chỉ ước bọn họ đi nhanh lên, ở thêm chút nữa hắn lại tốn thêm khoản bạc nào đó.
Hai bên diễn cảnh lá mặt lá trái chia ly bịn rịn một lúc, Tam phu nhân liền kéo Ngu Ninh Sơ lên xe ngựa.
Ngu Thượng tự mình tiễn bọn họ đến bến đò Dương Châu.
Thẩm Trác an bài hai thuyền buôn, một cái chở người, một cái chở vật , tùy tùng sao sát hạ nhân khuân vác đồ xong xuôi, chỉ chờ chủ tử lên thuyền liền căng buồm khởi hành.
“ Muội phu, ngày sau gặp lại.”
Đứng ở đầu thuyền, tam phu nhân gật đầu với Ngu Thượng.
Ngu Thượng vẫn cố diễn tròn vai, dùng tay áo lau lau khóe mắt.
Ngu Ninh Sơ nhìn một màn này, chỉ cảm thấy nực cười, chờ cữu mẫu xoay người, nàng cũng không hề lưu luyến đi theo người vào khoang thuyền.
Thuyền buôn chia hai khu nam bắc; Thẩm Dật Thẩm Trác ở khu phía nam, Ngu Ninh Sơ và cữu mẫu ở khu phía bắc.
Khoang thuyền phía bắc phân thành gian trong và ngoài, tam phu nhân kiểm tra một hồi, liền kêu Ngu Ninh Sơ ngồi nghỉ tại gian ngoài.
Nha hoàn trước tiên vén rèm trúc, nắng giữa trưa tháng bảy chói chang chiếu trên mặt sông tạo thành vệt sáng loáng, cũng làm rực rỡ cả khoang thuyền, còn có chút nóng nực.
Thuyền chưa đi xa nên thấy rõ được toàn ảnh bên bến thuyền, dân chúng xếp hàng đợi lên thuyền, có những công nhân lộ bả vai khuân vác hàng hóa.
Ngu Thượng còn chưa đi, toàn thân quan bào đứng ở phía trước bờ đê, gió thổi tung vạt áo , nam nhân bốn mươi tuổi diện mạo tuấn tú nho nhã, ra vẻ đạo mạo.
Ngu Ninh Sơ nhìn thoáng qua khuôn mặt phụ thân sau đó tầm mắt quét ra xa về phía thành Dương Châu.
Phụ thân ly kinh mười mấy năm, bất kể chức quan cao hay thấp, đều chỉ quanh thành Dương Châu, nàng cùng mẫu thân vẫn luôn chưa từng rời Dương Châu nửa bước.
Phụ thân oán hận hầu phủ không chịu dìu dắt hắn, nhưng nếu không có cữu phụ âm thầm lo liệu, phụ thân làm sao có thể luôn ở lại vùng đất Dương Châu giàu có đông đúc? Cùng là thất phẩm huyện lệnh, lục phẩm thông phán, nhưng nhậm chức ở nơi hẻo lánh xa xôi cuộc sống chênh lệch rất nhiều.
“ a Vu luyến tiếc Dương Châu à ? ” Tam phu nhân thấy chất nữ xuất thần nhìn về phía thành Dương Châu liền quan tâm hỏi.
Ngu Ninh Sơ cười nói :” Không hẳn, thật ra cháu ít khi đi dạo tại Dương Châu, nhưng lớn lên ở nơi đây, bây giờ phải đi, nhịn không được xem nhiều thêm một chút.”
Tam phu nhân nhíu mày:” Con rất ít khi xuất môn?”
Ngu Ninh Sơ hạ mắt, thấp giọng nói:” Khi nương còn sống, nhũ mẫu nha hoàn hay dẫn con ra ngoài đi dạo.
Sau khi nương mất, nhũ mẫu không dám tự tiện quyết định, con cũng không muốn phải nhìn sắc mặt Trần thị, nên chúng con chỉ sinh hoạt tại hậu viện.”
Mãn tang, nàng lúc đó mười tuổi đã hiểu được tình cảnh của mình , cho nên khi Trần thị mang đôi đệ muội đi đạp thanh xem hội chùa, nàng đều an phận ở nhà.
Có lẽ nếu nàng làm nũng hoặc khóc nháo đòi thì Trần thị cũng mang nàng theo, có thể là để diễn cảnh mẫu tử từ hiếu, nhưng thế thì có nghĩa lý gì?
Ngu Ninh Sơ đã quen bị người khác lãng quên, cũng không cảm thấy sống như thế là khó khăn.
Tam phu nhân nghe được lòng chua xót, đây không giống cuộc sống của một tiểu thư quan gia mà là cuộc sống thanh tu của ni cô không để ý hồng trần .Bà an ủi chất nữ:” Không sao, đến kinh thành ta sẽ bảo Minh Lam biểu tỷ dẫn con đi mua sắm dạo phố; Dương Châu giàu có đông đúc nhưng vẫn kém xa kinh thành phồn hoa, chỗ ăn ngon chỗ chơi tốt không thiếu thứ gì đôi khi trên đường con gặp hàng hóa của người ngoại bang tóc vàng mắt xanh , kính Tây Dương chính là do họ đem đến.”
Ngu Ninh Sơ:” Con biết, hồi nhỏ nương cũng cho con một chiếc kính Tây Dương nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy nó con cũng đặc biệt ngạc nhiên.”
Đó là khi nàng bốn năm tuổi, mẫu thân bị bệnh nàng đi thỉnh an, thấy bên giường đặt một vật gì đó rất lạ chưa nhìn thấy bao giờ; nó hình tròn cỡ bằng bàn tay chuôi cầm bằng ngọc, xung quang khảm nạm vô số đá quý xanh đỏ hồng, cực kỳ xinh đẹp.
Thấy mẫu thân còn đang ngủ, nàng tò mò cầm lên, đưa lên trước mặt, thời điểm thấy chính mình hiện rõ ràng bên trong mặt gương liền hoảng sợ, vội vàng đem gương đặt lại đầu giường.
Sau khi xác định nó là vật chết, Ngu Ninh Sơ lại cầm lên, mới lạ ngắm nhìn hình ảnh của mình được phản chiếu bên trong.
Nàng chơi đùa rất chuyên tâm, đến tận khi mẫu thân ho một tiếng, nàng mới phát hiện mẫu thân đã tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Ngu Ninh Sơ vốn sợ nương, vội vàng buông gương xuống, đừng một bên làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Mẫu thân từ trước đến nay đều ít nói, nghe nàng ngây ngốc hỏi hai ba câu thăm bệnh thỉnh an, liền không kiên nhẫn đem chiếc kính Tây Dương tinh xảo đó nhét vào tay nàng, rồi đuổi nàng về phòng tự mình chơi.
Khi còn bé không hiểu chuyện, hiện tại nhớ đến thì thấy thật ra mẫu thân không ghét nàng lắm?
“ Cữu mẫu, nương ta không phải người xấu đúng không?” Phụ thân cùng Trần thị nhắc về mẫu thân toàn nói bậy, hạ nhân thì chắc không dám nói xấu chủ tử, bỗng nhiên Ngu Ninh Sơ muốn nghe cữu mẫu nhận xét về mẫu thân của mình.
Tiểu cô nương mắt ngấn lệ, thanh âm nghẹn ngào hỏi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn trưởng bối.
Tam phu nhân nhẹ than một tiếng, bảo nha hoàn lui ra ngoài.
Tại phòng ngoài chỉ còn hai mợ cháu, tam phu nhân xuất khăn tay thay nàng lau nước mắt, thấp giọng nói :” Mẫu thân con đã mất, đúng ra chuyện cũ của người đã khuất không nên kể cho con, nhưng chuyến này vào kinh chắc chắn con sẽ nghe được vài lời đàm tiếu, người ngoài nói đều thêm mắm dặm muối, không thể tin, chi bằng cữu mẫu kể cho con nghe đầu đuôi câu chuyện “
Ngu Ninh Sơ nhận lấy khăn tay, lẳng lặng nhìn cữu mẫu.
Tam phu nhân ngắm nhìn khuôn mặt y chang tiểu cô, trong lòng tự hỏi, người nọ đối với tiểu cô không có một chút cảm tình ?
“Khi mẫu thân con tầm tuổi như con, là cô nương xinh đẹp nhất kinh thành, lại có ngoại tổ phụ yêu thương, nàng ấy như một chú phượng hoàng kiêu ngạo, con vợ cả vợ thứ gì đó nàng căn bản không để tâm, bản thân tươi trẻ phóng khoáng, không bao giờ nghĩ là mình không bằng người.
Bạn đang đọc bộ truyện Cảnh Xuân Tươi Đẹp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cảnh Xuân Tươi Đẹp, truyện Cảnh Xuân Tươi Đẹp , đọc truyện Cảnh Xuân Tươi Đẹp full , Cảnh Xuân Tươi Đẹp full , Cảnh Xuân Tươi Đẹp chương mới