Chớp mắt đã nửa năm trôi qua mà vẫn chưa chiếm được thành.
Quân sư nói, cứ tiếp tục dây dưa thế này, bệ hạ chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó, ai cũng phải chịu trừng phạt. Hắn quyết định phái người xâm nhập vào lòng địch rồi truyền tin ra, trong ngoài phối hợp. Nhưng hiếm có người có thể làm tốt nhiệm vụ gián điệp cực nguy hiểm này. Tôi sầu muốn rụng tóc.
Tối đó, cáo nhỏ xách một bình rượu tới tìm tôi, nói là sẽ giúp tôi giải sầu. "Đây là loại rượu nổi danh nhất ở quê ta, tên là Nam Kha Túy". Y rót một ly rồi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, thử một ngụm, quả nhiên là rượu ngon.
Đang hăng say uống rượu bỗng cáo nhỏ cười xảo trá, nói: "Say Nam Kha, quên sự đời. Rượu này uống nhiều rồi thì có thể làm chuyện mất lý trí* đấy".
*mất lý trí: gốc 乱性, nghĩa là mê loạn tâm tính sau đó phát sinh quan hệ tình d*c. Thường dùng để chỉ hành vi phát sinh quan hệ xxx giữa những người không phải người yêu của nhau.
"..."
Đã đi xa quê vậy mà vẫn có thể tìm được bình rượu ngon như này quả là chuyện không dễ dàng gì. Tôi cảm thấy hơi ngại bèn nói: "Ta cũng tặng ngươi một món quà nhé. Ngươi muốn cái gì?".
*Ngủ ngươi: gốc 睡你, đúng ngữ pháp thì phải dịch là ngủ với ngươi, nhưng kết hợp với câu sau thì ám chỉ nằm trên, nằm dưới nên tôi xin phép lược bớt.
Hơi rượu xộc tới óc, tôi cảm thấy như bị xúc phạm, gầm lên: "Ngủ cái đầu người! Nếu có ngủ thì cũng là ông đây ngủ ngươi!". Cáo nhỏ cười tít mắt, đáp: "Được thôi". Sau đó, y bắt đầu cởi áo, động tác nhanh nhẹn cực kỳ.
Tay tôi run lên, xém chút nữa thì làm rơi ly rượu: "Ngươi, ngươi làm gì đó? Mau mặc quần áo vào cho ông... Cho ta!". Trên người y chỉ còn một lớp áo mỏng, giương mắt vô tội nhìn tôi: "Không phải tướng quân muốn ngủ với ta sao?".
"Ngủ cái...". Tôi nghẹn họng, đỡ trán, "ta không ngủ với ngươi, người mặc quần áo lại đi".
Cáo nhỏ đau lòng tuyệt vọng: "Tướng quân nói lời mà không giữ lời".
Cáo nhỏ mặc xong quần áo nhưng vẫn rầu rĩ không vui: "Nếu ta giúp tướng quân chiếm được tòa thành này, tướng quân có thể ngủ một đêm với ta không?".
"Khụ khụ...". Tôi bị sặc, "trừ chuyện ăn nằm ra thì người không thể nghĩ đến chuyện gì khác sao? Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tướng quân ta đây không phải là tên đoạn tụ!".
Cáo nhỏ hình như lại càng đau lòng hơn, mắt rơm rớm lệ. Tôi mềm lòng, cố gắng an ủi y: "Ừ thì... Thật ra ta không phải không thích ngươi. Ta không có huynh đệ tỷ muội, sau này ngươi làm đệ đệ của ta đi". Tôi hơi do dự rồi vươn tay vỗ vai y, "nếu như ta còn mạng để quay về triều nhận thưởng, lúc đó ta sẽ mua cho ngươi một căn nhà, giúp ngươi cưới cô gái mà ngươi thích, tam thư lục lễ*, không thiếu cái nào hết".
*tam thư lục lễ: phong tục cưới gả của người Trung Quốc, do đàng trai thực hiện.
Ánh mắt cáo nhỏ đột nhiên nặng nề hẳn. Y bĩu môi: "Lẽ nào tướng quân đã quên chuyện ta là dân đen* rồi sao?".
*dân đen: gốc 贱籍 (tiện tịch), chỉ tầng lớp dưới đáy xã hội, không thuộc 4 giai cấp sĩ, nông, công, thương. Địa vị còn thấp hơn dân thường.
Tôi chẳng thèm để ý, cười nói: "Có ta đây, cần gì lo mấy chuyện này?".
Cáo nhỏ chăm chú nhìn tôi. Tôi thấy hơi kỳ lạ trong lòng, bèn nốc liền mấy ly rượu. Sau đó y đột nhiên nói: "Tướng quân phải đề phòng quân sư đấy".
Tôi chẳng hiểu gì hết, đáp: "Đề phòng quân sư làm gì. Hắn có đoạn tụ đâu".
Cáo nhỏ bật cười: "Ta hát một khúc cho tướng quân nghe nhé".
Y lấy mấy ly rượu, sắp thành một hàng, rót rượu vào, rồi lấy đôi đũa trên bàn, nhẹ nhàng gõ:
"Người đời không được thấy nhau
Sâm Thương mỗi lúc dễ hầu gặp nhau
Ðêm nay mới lại đêm nào
Ngọn đèn soi tỏ một bầu sáng trưng..."*
*Bài thơ Tặng Vệ bát xử sĩ của Đỗ Phủ, bản dịch của Trần Trọng Kim.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!