Anh xoay người nhặt tập hồ sơ đó lên, sau đó bần thần, trong tài liệu có một bức ảnh chụp. Trên đó là hình của anh vào kiếp trước, anh đoán tập tài liệu này chính là một phần hồ sơ để lật lại vụ án năm đó. Anh hoàn toàn không ngờ bản thân bị xử tử hình một năm rồi, nhưng cô ấy vẫn không từ bỏ chuyện điều tra, rửa oan cho mình.
“Người... Người này là bạn của cô sao?” Trần Vũ nhìn tập hồ sơ mà ngơ ngác, hốc mắt cũng ửng đỏ lên.
“Đúng vậy, một năm trước anh ấy đã bị xử tội tử hình vì uống say đâm xe chết ba người và làm một người bị thương. Nhưng tôi vẫn luôn tìm kiếm bằng chứng để lật lại vụ án năm đó, rửa oan cho anh ấy” Ninh Nhã Tuyết vội vàng nhặt món đồ bị rơi trên mặt đất lên.
“Cô cảm thấy anh ta bị người khác vu oan sao?” Trong ánh mắt của Trần Vũ sáng rực lên.
“Anh ấy không có tội.” Ninh Nhã Tuyết lập tức ngửa đầu lên phản bác lại với ánh mắt sáng như đuốc.
“Bằng chứng đã rõ ràng, toà án cũng phán xét rồi. Vì sao cô vẫn tin anh ta không có tội chứ?” Trần Vũ hỏi lại.
“Vì tôi là người hiểu anh ấy, anh ấy là người uống say rồi thì không dám đụng vào xe, vậy nên làm gì có chuyện uống say lái xe được chứ?” Ninh Nhã Tuyết lẩm bẩm trả lời.
Trần Vũ thầm xúc động, trái tim của anh hơi run rẩy. Trước khi bị hành hình, dù anh làm cách nào cũng không thể giải oan cho mình, đến cả Lý Thanh Uyển cũng tin anh là hung thủ. Lúc đó, anh cảm thấy như bản thân đã bị toàn bộ thế giới này vứt bỏ. Mà cũng may, thật may là ở nơi này còn cô ấy mãi mãi không buông tay anh ra.
“Tôi mời anh uống một ly xem như cảm ơn, được chứ?” Ninh Nhã Tuyết bình tĩnh lại.
“Cô không thể uống rượu, nếu không chứng đau nửa đầu của cô sẽ tái phát. Với lại, cô đừng có dùng thuốc lbuprofen thường xuyên sau khi uống rượu nữa” Trần Vũ khuyên.
“Làm sao anh biết tôi có chứng đau nửa đầu?” Ninh Nhã Tuyết ngửa đầu lên: “Sao anh lại biết tôi thường dùng thuốc lbuprofen để giảm cơn đau khi uống rượu?”
“Tôi... Tôi...” Trần Vũ nghẹn họng, anh nên nói thế nào đây? Chẳng lẽ, anh nói mình là Trần Vũ kia sao? Không được, nếu nói như thế, anh khác nào thành một thằng điên.
“Cuối cùng anh là ai?” Ninh Nhã Tuyết bước lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Vũ.
“Tôi là bác sĩ trung y, nên tôi có thể thấy được” Trần Vũ giải thích: “Tôi có cách chữa khỏi chứng đau đầu của cô.”
“Tôi không cần.” Ninh Nhã Tuyết cúi đầu, cầm túi xách vừa rơi xuống rồi nhíu chặt mày, chứng đau đầu của cô ấy lại tái phát rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Cao Thủ Y Đạo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cao Thủ Y Đạo, truyện Cao Thủ Y Đạo , đọc truyện Cao Thủ Y Đạo full , Cao Thủ Y Đạo full , Cao Thủ Y Đạo chương mới